Tên fic : 黑暗篇章——Angel from hell
Nguồn :
[You must be registered and logged in to see this link.]Tác giả: 五月思葛(柯南同人)
Dịch giả : gongtengxinyi_1412 ( nick mình trên 1 diễn đàn khác)
Rating : K+ ( mình cho là thế ^^)
Couple : bí mật sẽ đc bật mí khi bạn đọc hết fic
Lời nói đầu: Đây là lần 2 mình dịch fic, nhưng tay nghề vẫn còn non lắm, mong mọi người thông cảm nhé. Fic này viết về tổ chức áo đen, cũng có thể nói là 1 kết thúc DC mà fan viết ra. Nhưng trong fic này thì toàn nước mắt thôi mọi người hãy chuẩn bị tinh thần khi đọc nhé ^^
First part [ Thiên sứ quay về]
Khi mặt trời không còn chiếu sáng vạn vật trên mặt đất, bóng tối bao trùng lấy nhân gian
Tia nắng cuối cùng cũng vụt tắt, thì địa ngục sắp trở về
Vol 1
Chiếc Porshe đen đang xuyên qua những ánh đèn trên thành thị tấp nập, cũng như 1 con báo đen đầy nguy hiểm và nhanh nhẹn.
Những ánh đèn đầy màu sắc rọi theo chiếc xe, ngồi trong xe tôi mơ hồ nhìn vào những tia sáng, từng tia , từng tia rọi qua, không hề lưu lại vết tích.
Mệt mỏi, tôi quay đầu lại, nhắm nghiền mắt lại.
- Mệt rồi sao? – anh không hề quay lại nhìn tôi, nhưng vẫn như mọi khi, anh có thể cảm nhậm từng động tác nhỏ, và quan tâm đến tôi
- Cũng hơi mệt, dù gì thì cũng ngồi trên máy bay mười mấy tiếng rồi – tôi vẫn nhắm mắt
- Cho em , thử thứ này xem sao.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy anh từ ghế trên đưa cho tôi 1 điếu thuốc. Tôi chừng chừ 1 lát, đưa tôi ra nhận lấy rồi châm điếu thuốc. Vừa hút 1 ngụm, không không chịu được ho khan vài tiếng, định hút thêm ngụm nữa, nhưng anh đã sớm lấy điếu thuốc trên tay tôi, và để vào cái gạt tàn bên tay trái của anh.
- Cognac ? – tôi không hài lòng mà nhíu đôi lông mày lại với nhau
- Không biết thì thôi – giọng anh lạnh nhạt, không hề có chút tức giận
- Không cần quá ép buộc bản thân mình, Ran
- Đừng gọi tôi là “ Ran” !!! – vừa dứt lời, tôi nhanh chóng ý thức được sự mất bình tĩnh trong tôi
- Vì sao vẫn chưa sửa lại? Aquavit, đây mới là tên của em.
- Đó là biệt danh của em, không phải là tên – anh quay đầu lại, tôi nhìn thấy vẻ lạnh nhạt, điềm đạm trên gương mặt anh
- Cho dù em muốn quên đi quá khứ của bản thân cũng không phải dùng cách này – anh không còn nhìn tôi
Tôi không trả lời, lần nữa nhắm nghiền mắt lại
- Quên đi quá khứ của bản thân…….
--------------------------------------------
« - Thả Haibara ra! Tôi nói là…….. thả Haibara ra !!!!!!! »
Giọng nói này là của ai……
Rất tối….. Shinchi cậu ở đâu….. mình rất sợ…… Shinichi……
« ……Tôi nói là thả Haibara ra……. !!!!! »
« ……..Thả Haibara ra !!!!..... »
« …..Haibara….. »
Không ….không phải thế……
« Thả Haibara ra !!! »
Đây không phải là lời cậu nói….. cậu sẽ không đối xử với mình như vậy…..
Đây là nơi nào…… thật sự là rất tối……
Xung quanh chỉ là sự tuyệt vọng…… xung quanh chỉ là sự tổn thương…. Tôi không còn nơi nào có thể thoát …..không còn nơi nào để thoát !!!!!
Lại lần nữa tỉnh dậy sau cơn ác mộng khủng khiếp, tôi mơ màng nhìn xung quanh
Còng tay…..
Còng chân….
Áo quần rách rưới thấm đẫm mùa đỏ tươi, toàn thân chỉ là những vết thương đầy máu. Trong giây phút tôi tỉnh lại, 1 cảm giác đau đến tận xương tủy….
Tôi cắn chặt răng lại, đem ánh mắt thù hận và tức giận nhìn vào 2 gã mặc áo đen
- Đại ca, cô ta tỉnh rồi – tôi nghe thấy giọng tên béo cười khinh bỉnh
- Con nhỏ này thật sự là rất cứng đầu, chúng ta đã dùng hình với ả bao lâu nay, vậy mà ả có chết cũng không nhận lời
- Hử, vậy sao ? – tên có mái tóc vàng kim gương mặt đầy sát khí cứ thế nhìn vào tôi
Tôi không chút tránh né vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn
Từng bước một, hắn đến gần tôi, tôi cố hít một hơi thật sâu . Khi hắn dừng lại trước mặt, khuôn mặt không chút cảm tình nhìn tôi. Đột nhiên hắn bóp chặt cầm , bàn tay băng giá ấy làm tôi ngưng thở
- Tao ghét nhất bị người khác nhìn bằng ánh mắt này – hắn đẩy gương mặt tôi cách thô bạo, trong giây lát, đầu tôi không còn giữ được cân bằng
- Nói thật , tao cũng đã chán ghét trò chơi của chính mình – Hắn cười lạnh
- Ngươi làm tao ngạc nhiên khi có thể cầm cự lâu đến thế, nhưng tao không cho rằng việc cầm cự của ngươi sẽ là việc đầy ý nghĩa… - lời nói ấy không chút thương tiếc mà đâm vào tim tôi
- Ngươi không quên chứ, hôm ấy, tao cũng đã cho hắn chọn …. Hắn có thể tự chọn cứu bất kì người nào , có thể chọn từ bỏ người nào, 2 chọn 1, rất công bằng. Nhưng người mà hắn chọn lại là Sherry…. Hắn không chọn ngươi, chính bản thân hắn không cần ngươi .
Tôi đau đớn đến không thể thở nổi …
- Người như vậy, ngươi không muốn báo thù hay sao ? theo như tao biết thì….
Tôi dùng hết sức mà thét lên, cắt đứt lời nói của hắn :
- Cho dù như vậy, tôi cũng không hợp tác với các người !!!
Hắn nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên sự bất ngờ, nhưng rồi nó dần biến thành sự tàn ác, đầy sự chết chóc
- Tối – hắn quay lưng đi
- Vodka, nếu như cô ta không muốn hợp tác – chúng ta không thể không suy nghĩ cách khác, đem cô ta đến DEFENCE PLACE
- Vâng , thưa đại ca – tên béo nở nụ cười nhan hiểm
Tên tóc bạch kim liếc sang tôi , hắn đốt điếu thuốc và nói :
- Đừng nói là tao không nhắc nhở ngươi—tao không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc
Tôi có thể cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề