Ran Angel My House
Chào mừng bạn đến với Diễn đàn AFH ^o^!!

Nhưng bạn ơi, làm khách viếng thăm sẽ rất thiệt thòi, vì vậy hãy nhanh chóng đăng kí để trở thành member và đăng nhập để tham gia các sự kiện của 4rum nhé!

AFH luôn mở rộng cánh cửa chào đón bạn ^^!!
Ran Angel My House
Chào mừng bạn đến với Diễn đàn AFH ^o^!!

Nhưng bạn ơi, làm khách viếng thăm sẽ rất thiệt thòi, vì vậy hãy nhanh chóng đăng kí để trở thành member và đăng nhập để tham gia các sự kiện của 4rum nhé!

AFH luôn mở rộng cánh cửa chào đón bạn ^^!!

Ran Angel My House


 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
  • Gallery & Others

|

(Shortfic) Câu chuyện về con người hạnh phúc nhất trên đời

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Sat Feb 16, 2013 6:29 pm
dethuongcung

Vip member
dethuongcung
Vip member

http://www.zing me.com.vn
Tổng số bài gửi : 152
Wings : 231
Feathers : 52
Join date : 25/08/2012
Đến từ : Ngưỡng cửa thứ 18 của cái chêt

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 152
Wings : 231
Feathers : 52
Join date : 25/08/2012
Đến từ : Ngưỡng cửa thứ 18 của cái chêt
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: (Shortfic) Câu chuyện về con người hạnh phúc nhất trên đời



First topic message reminder :

Title: Câu chuyện về con người hạnh phúc nhất trên đời
Author: Dethuongcung
Paring: ShinxRan
Disclaimer: Thuộc về Gosho nhưng số phận là do mình
Rating: K+
..............................................................................

Một đêm tuyết trắng lạnh giá, giữa đoàn người cứ nối đuôi nhau qua lại trên con phố tấp nập. Nhiệt độ hạ thấp chỉ còn lại 0 độ và những tòa nhà tráng lệ lấp ló sau cơn bão tuyết. Các quý ông, quý bà khoác lên mình những bộ y phục trang trọng và ấm áp. Họ lướt qua mang theo tiếng nói cười vui vẻ. Những đứa trẻ tụ tập trước cây thông noel, cười đùa. Cảnh tượng này vô cùng sum họp, mang đầy không khí mùa Giáng sinh đang tới gần.

Phải rồi, đây là thành phố London sầm uất.



''Bong...bong...bong...''

Ba tiếng chuông ngân vang vọng cả thành phố. Mọi con mắt hiếu kì đổ dồn về tháp Big Ben. Đã 12 giờ đêm. Vào giờ này, họ sẽ phải tạm gác lại mọi thứ, tham gia một nghi lễ cực kì quan trọng.

-Anh ơi, chuông đồng hồ tháp Big Ben đã ngân lên rồi...-Một cô bé có ánh mắt tím trong sáng, to tròn chứa đầy hoài bão nhìn vào tháp đồng hồ lớn ở trước mặt.

Người đứng kế bên cô là một thằng nhóc chỉ lớn hơn nó 2 - 3 tuổi, gương mặt khá chững chạc, mái tóc nâu gợn sóng, nở một nụ cười hiền, xoa nhẹ đầu con bé:

-Thôi Ran, quay về nhà đi em. Chúng ta đừng đứng ngoài trời thế này nữa, em sẽ bị lạnh mất. - Người anh níu tay. - Anh đưa em về.

Đúng thế thiệt, nếu không mau quay trở về nhà thì hai anh em họ sẽ chết cóng mất. Trên người cô bé kia chỉ là chiếc váy rách rứa, xơ xác tới thê thảm, chẳng chống đỡ nổi cả những cơn gió bình thường kia, nói chi là tới mùa đông tuyết đến. Còn trên người thằng nhóc cũng chẳng có gì nổi bật: Một chiếc áo len đỏ, khăn choàng và quần jean đã sờn cũ.

Thằng nhóc ấy cuối xuống, tháo chiếc khăn trên cổ và choàng vào con bé:

-Nào, như vậy thì đỡ lạnh rồi đấy. - Thằng bé cười hiền.

Đôi mắt tím ngây thơ rưng rưng nước mắt, nó không biết cảm kích người anh này sao nữa.

-Anh...anh Hakuba...Em?! - Đôi môi thâm tím vì lạnh của nó lắp bắp.

-Ngay bây giờ chúng ta cùng về nhà...-Tay thằng bé Hakuba nắm chặt tay con bé.

Ánh mắt tím hơi tiếc nuối. Cô bé Ran ấy nhìn vào tháp đồng hồ Big Ben lần nữa, rồi đưa mắt về hướng nhà thờ St.Bridge. Cái lạnh khiến nó rùng mình như tỉnh giấc. Liến vội vàng rút tay ra khỏi anh trai nó, hét lên:

-Không! Em không về! Không trở về cái khu ổ chuột đó nữa đâu! Em sợ lắm! Bố dượng sẽ đánh chúng ta mất!

-Ran...Ran à...-Đôi mắt nâu nâu ánh lên vẻ ngạc nhiên, lại vừa thương sót.

-Em không muốn quay về. Nếu quay về đấy thì bố dượng cũng đuổi chúng ta ra ngoài mà thôi. Em thật sự không muốn như vậy nữa đâu! - Con bé Ran bịt tai lại, nó không muốn nghe gì cả, dù một lời an ủi.

Cậu bé Hakuba bình tĩnh lại, thằng bé níu tay em mình thật chặt, vừa thét lên:

-Ran à, đừng ngoan cố vậy nữa. Em bình tĩnh lại đi, anh xin em! Em không thể ở ngoài đây giữa đêm trời giá rét này được. Mẹ chúng ta đã mất rồi, từ nay sẽ không còn ai thân thích chúng ta nữa. Anh có nhiệm vụ phải thay mẹ chăm sóc em. Vì thế, để em bị đuổi ra khỏi nhà bởi cái tính say xỉn của bố dượng là điều anh không thể chấp nhận được...Thế nên, anh sẽ không để em qua đêm ở ngoài đường đâu.

Thằng bé giải thích nhưng mọi cách đều vô hiệu hóa. Con bé Ran vẫn vùng vẫy, nó không tin ai nữa vì cuối cùng, tối nay hoặc sáng mai nó cũng chẳng ngụ nổi tại nhà ông cha dượng độc ác đó.

Cậu bé Hakuba bắt đầu cảm thấy cái giá lạnh xâm chiếm vào cơ thể mình và đứa em tới mệt mỏi. Con bé vẫn ương ngạnh nhưng tay nó vẫn trong bàn tay ấm của anh trai. Đột nhiên, cậu bé Hakuba ôm lấy nó:

-Bình tĩnh nào! Em tuyệt đối không được cãi lời anh. Chúng ta mau quay về nhà.

Thân hình bé nhỏ run rẩy, nó cố vẫy vùng mặc cho anh nó ôm nó, thét lên:

-Thả em ra! Thả em ra đi. Em muốn đón một lễ Giáng sinh thật sự. Xin anh đấy!

Nói rồi nó vùng ra, chạy thật nhanh về hướng nhà thờ St.Bridge. Hakuba chưa kịp hoảng hồn thì nó đã khuất bóng sau ngã rẽ.

-Ran à...Em đi đâu vậy? Đợi anh đã!



Tuyết vẫn rơi dày trên con phố London tráng lệ. Những bước chân nhỏ bé chạy theo nhau trên nền tuyết trắng. Con bé muốn trốn thoát khỏi cảnh hành hạ, cảnh bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm khuya. Và nó hận ba dượng nó, người đàn ông say khướt về cứ thường xuyên đánh đập anh em nó và đuổi đi cho khuất mắt. Thể nào đêm đó nó và anh trai Hakuba cũng phải ngụ ngoài đường.

-Con bé ngốc, nó chạy vào nhà thờ làm gì chứ? - Hakuba lẩm bẩm. Bước chân cậu vẫn vững lắm.

Trong lúc cha đang đọc kinh, nhà thờ đã nghịt người, không còn chỗ ngồi nữa. Nó vẫn ngoan cố chen vào một hàng ghế nào đó, tránh mặt anh trai để tham dự lễ. Hakuba chỉ có thể đuổi theo nó ở chỗ vắng người, chứ tại nhà thờ làm sao thể...



Mọi người giáng ánh mắt ngạc nhiên vào cậu bé đang lén lút vào nhà thờ trong lúc đang làm lễ, nhưng cậu mặc kệ. Kiếm Ran là điều mà cậu nên làm lúc này.

Trong khi đó, tại hàng ghế đầu, nó đã yên vị một chỗ nhờ có một thằng con trai nhà giàu trạc tuổi nó nhường chỗ cho. Khuôn mặt thánh thiện vô cùng ngây thơ không nghĩ rằng người anh trai mà nó luôn trân trọng đang tìm kiếm nó. Quanh nó đấy thôi cũng là các quý ông quý bà sang trọng lắm rồi, nó thật sự không dám manh động.

-Ran?! -Hakuba thốt nhẹ khi trông thấy nó.

Cậu rất muốn chạy đến nhưng tiếc là giữa nhà thờ, khi cha đang làm lễ thì tuyệt đối không làm ồn. Đành chờ cho tới khi kết thúc.

.

.

Vài tiếng trôi qua, buổi lễ cũng hoàn thành, nó bất thình lình đứng dậy và tìm kiếm anh trai. Bỗng, một bàn tay níu nó lại:

-Em định đi đâu thế? - Là thằng nhóc nhường chỗ cho nó lúc nãy. Cậu con trai này cũng bằng tuổi anh nó mà thôi.

Tiếng nó lắp bắp:

-Em đi kiếm anh trai. Lúc nãy anh ấy có chạy vào đây.

-Có cần tôi tìm giúp không? - Cậu bé ấy lạnh nhạt.

Nó mỉm cười, lắc đầu:

- Không cần đâu, sau khi tìm được em và anh ấy sẽ quay về nhà...Em đã cãi lời anh ấy nhiều rồi.-Ánh mắt nó trầm xuống.

Nó lại đưa mắt nhìn cậu con trai này lần nữa. Dáng vóng cao ráo, mái tóc đen hơi xù, khuôn mặt bầu bĩnh khác hẳn vẻ bề ngoài ốm yếu của anh nó. Ăn mặc lại sang trọng hơn, lòng nó thầm hâm mộ. Gía gì anh nó cũng được như thế. Cách của cậu nói chuyện cũng có vẻ nhã nhặn, dễ nghe hơn và dường như cậu rất tôn trọng nó.

-Đừng có mà từ chối tôi, em có biết cãi lời một thiếu gia là mang tội gì không? - Mặc dù cậu vẫn còn bé nhưng ra giọng hăm dọa.

Nó hơi hoảng, gặp thiếu gia ư? Tôn trọng là điều đương nhiên vì ngay cả người anh nghèo hèn như nó, nó còn phải quý trọng. Chứ bảo gì là thiếu gia?!

-Em...Em xin lỗi. Thế thiếu gia có thể dẫn em đi một vòng nhà thờ không? Em chưa tới đây bao giờ.

-Được thôi, đi theo tôi. -Cậu ngoắc tay.

Nó phía sau thầm mỉm cười. Vị thiếu gia này vẫn thân thiện đó chứ. Trong lúc tìm kiếm, nó bắt chuyện với cậu bé:

-Anh là thiếu gia thật à? - Nó vắt chéo tay sau lưng.

-Không phải tôi đã nó với em rồi sao...-Cậu hơi cộc cằn.

-À vâng...Thế, anh tên gì?

Cậu bé ngưng lại một chút, nói khẽ:

-Kudo Shinichi - Thiếu gia nhà Kudo.

Ôi Chúa ơi, nghe tới đây mà nó phát choáng. Nó đã từng thấy hình ảnh gia đình nhà Kudo trên báo của bố dượng mình. Đó là một gia đình làm ăn rất phát đạt và là một trong 5 gia đình giàu nhất nhì nước Anh.

-Này...Em có nghe tôi nói gì không?- Tay cậu lay vai nó.

Nó giật mình:

-Dạ, có ạ...

-Thế còn em, em tên gì?

-Em à...-Nó như bị nghẹn lại gì đó. Nói ra thân phận nghèo khổ với người giàu như cậu ấy có nên không? - Em tên Ran Mori...Em là...con nhà nghèo.

Nó cuối gầm mặt. Nhìn thấy nó thôi cũng đủ biết, đâu cần gì phải nói để mặc cảm chứ, ánh mắt xanh của cậu rất tinh tường. Cậu thở dài:

-Con nhà nghèo...-Tiếng cậu bật ra xoáy vào không khí.

''Anh ấy chê mình ư?''-Nó nghĩ thầm.

-Con nhà nghèo...Con nhà nghèo thì đã sao chứ? Tôi đâu coi trọng việc nghèo hay giàu. Với lại, tôi có kêu em phải nói mình như thế nào đâu. -Tay cậu đút vào túi, cười nửa miệng.

Nó mừng thầm. Qủa thật, đây là một thiếu gia nhân từ. Cậu biết cô bé này không thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, nhưng có vẻ cậu chẳng coi trọng chuyện đó. Cậu sẵn sàng tha thứ cho cô bé này.

-Ran! Ran ơi! Anh ở đây. - Hakuba ngoắc tay.

Ôi, nó thấy anh nó rồi. Nó thấy có lỗi quá. Quay qua nhìn cậu thiếu gia Shinichi, với ánh mắt cảm kích, nó nói:

-Em thấy được anh trai mình rồi.

Cậu thiếu gia ấy chỉ gật đầu, cười nhẹ. Ánh mắt xanh nhìn cậu bé đang vẫy tay với Ran. Trông cậu ấy cũng bằng tuổi cậu.

-Ừ, nếu tìm được rồi thì tôi xin phép...- Rồi cậu quay lưng đi ngược lại.

Trong lúc đó nó đã đu lên vai anh trai mình, cười nói vui vẻ. Nghe thấy lời chào của cậu thiếu gia ấy, Ran nhìn vào cậu, hét lên:

-Hy vọng chúng ta có ngày gặp lại, thiếu gia Kudo!

Cậu dừng bước nhưng không quay đầu nhìn nó lần cuối, khẽ mỉm cười:

-Tôi cũng hy vọng là vậy...Ran!

~End part 1~

T/g : chờ part 2

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của dethuongcung





Sun Mar 31, 2013 7:23 pm
yumitruc

.:. Smod .:.
yumitruc
 .:. Smod .:.

Tổng số bài gửi : 659
Wings : 7276
Feathers : 44
Birthday * : 03/01/2000
Join date : 26/03/2012
Age : 24
Đến từ : SF

Tài Sản
Tài sản:

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 659
Wings : 7276
Feathers : 44
Birthday * : 03/01/2000
Join date : 26/03/2012
Age : 24
Đến từ : SF
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: (Shortfic) Câu chuyện về con người hạnh phúc nhất trên đời



oh, vậy bạn có nick yahoo ko? mỉnh cho bạn tí gợi ý nhé! ^^ tí thoai, biến chuyển nó như thế nào thì tùy bạn ^^ thi Cambrigde... là sao hở bạn??? ="= mình mới 11 tuổi (học lớp 5) nên chưa biết cái chi mô ="=

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của yumitruc

Tài Sản
Tài sản:





Sun Mar 31, 2013 9:33 pm
dethuongcung

Vip member
dethuongcung
Vip member

http://www.zing me.com.vn
Tổng số bài gửi : 152
Wings : 231
Feathers : 52
Join date : 25/08/2012
Đến từ : Ngưỡng cửa thứ 18 của cái chêt

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 152
Wings : 231
Feathers : 52
Join date : 25/08/2012
Đến từ : Ngưỡng cửa thứ 18 của cái chêt
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: (Shortfic) Câu chuyện về con người hạnh phúc nhất trên đời



À vậy chắc yumitruc phải gọi mình bằng nee - chan rồi Hôn Gió! Mình 12 (lớp 6) và sống ở Tp. HCM.
À, nick yahoo thì mình chưa lập lại, mất lâu ùi. Em xin hàng Mà mình đã từng kết bạn vs nhau trên zing ùi đấy.
Thi Cambridge là kì thi tiếng Anh quốc tế cho thiếu nhi - thiếu niên. Mình phải ôn để năm sau thi nữa.

Còn chap mới thì... để sớm nhất là 1-2 tuần sau Tung hoa

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của dethuongcung





Sat Apr 20, 2013 8:51 pm
dethuongcung

Vip member
dethuongcung
Vip member

http://www.zing me.com.vn
Tổng số bài gửi : 152
Wings : 231
Feathers : 52
Join date : 25/08/2012
Đến từ : Ngưỡng cửa thứ 18 của cái chêt

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 152
Wings : 231
Feathers : 52
Join date : 25/08/2012
Đến từ : Ngưỡng cửa thứ 18 của cái chêt
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Chap 6.



T/g: Trả chap 6 fic này lun, có ji để sau kì thi trả hết các fic cho rảnh nợ fic này ^.^.Tập này hơi hài một chút.
CHAP 6:
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Cô làm gì mà lâu thế hả? Đã hơn 30 phút rồi đó.
-Hả?
Nó nhìn người đứng ngoài cửa với vẻ mặt hết sức hoảng hốt. Sao cậu có thể vào thẳng dãy phòng dành cho thành viên dàn nhạc một cách dễ dàng như thế chứ? Đáng lẽ ra phải có hàng tá bảo vệ đuổi theo sau lưng cậu, chứ tại sao chỉ là 4 tên vệ sĩ mặc đồ đen của cậu?

Về phần của Hakuba ,anh chỉ nhìn cậu thanh niên trước mặt, khẽ nheo mắt: ''Ái chà chà, em rễ tương lai của mình đây sao?'' (T/g: anh ơi, ''em rễ'' thì còn hơi sớm đấy? Ran và Shin đã kết hôn đâu Ăn mì )
-Sao cậu vào đây được? -Nó hét lên.

-Có gì làm cô ngạc nhiên sao? -Cậu cười nửa miệng- Vệ sĩ...
Tên to con nhất gật đầu, móc trong túi áo mình ra 1 chiếc card và để lên tay của Shinichi. Cậu dơ lên:

-Thẻ VIP đấy - Very Important Person. Có cái này thì tôi sợ gì cái bọn bảo vệ ngoài kia chứ? Họ hoan nghênh tôi thì có! -Shinichi cười đắc ý, cậu tiếp:

-Cô đừng quên, anh trai của cô cũng đang tham gia buổi hòa nhạc do chính đại gia đình Kudo tôi tài trợ đấy.

Thấy vẻ mặt kiêu căng mà nó thở không ra hơi. Cũng đúng thôi, nó cũng hơi quá đáng. Nó trễ hẹn người ta nửa tiếng, người ta đến tận phòng để gọi vậy mà nó không chịu cảm ơn. Thế mà lại cố tình lên mặt hỏi vì sao lại tới đón nó. Cô tự cốc đầu mình, ngốc ngốc !

-Sao, cô hối hận vì đã lỡ lời ''tổn thương'' thiếu gia tôi à? - Cậu càng chọc nó hơn. Nó thì đỏ gay mặt mũi.

Đến bấy giờ, Hakuba mới huýnh vào vai nó, hỏi nhỏ:
-Anh chàng em trễ hẹn người ta là cậu này à?

Nó bắt đầu nhăn nhó hơn:
-Vâng, thấy cậu ta đáng ghét không chứ! - Miệng nó cứ muốn tiếp câu :'' Không - ưa - nỗi.'' thì liền cứng họng bởi Shinichi nhìn nó quá sát xao.

-Anh thấy cũng đâu tệ lắm đâu. Em bằng lòng ra ngoài với cậu ta trong chiếc xe ngựa cổ không sợ mang tiếng sao?-Hakuba phì cười. Một lần nữa nó bị chọc.

Thế mà ''tiểu thư'' nó còn ngây thơ nữa chứ:
-Mang tiếng gì ạ?

-Mang tiêng có bạn trai đó ngốc ! Sau này khó lấy chồng...Liệu... em chấm cậu ta sớm như vậy rồi à?
-Đừng chọc em. -Ngay cả anh trai còn chọc nó thì nó còn biết dựa dẫm vào ai.

Trong khi đó thì cậu thiếu gia Shinichi kia đã ngồi bệch xuống ghế bành và nhăm nhi tách trà một cách ngon lành kia chứ. Khi đã vừa lòng mình, để ''cô bạn gái'' hả giận với Hakuba xong, cậu đứng dậy và kéo tay nó trở về bên mình:

-Chơi vậy đủ rồi. Ra ngoài thôi cho anh trai cô chuẩn bị giờ diễn.- Rồi quay sang Hakuba - Tôi xin phép.
-A... Cậu dám kéo tôi sao? Anh Hakuba! -Nó nửa khóc, nửa cười.

Nhưng Hakuba chỉ biết đứng một chỗ bụn miệng cười em gái mình bị cậu thiếu gia kéo ra ngoài không thương tiếc. Khi đã đến cuối hành lang, nó may mắn vùng được thoát khỏi tay 4 tên vệ sĩ.

-Làm cái trò gì vậy? Không thấy tôi đang nói chuyện với anh trai mình sao?
-...
-Sao không thèm trả lời tôi?
-...
Cậu vẫn câm như hến, ngoắc đầu ý kêu cã 4 đứa to con kia ra ngoài. Hành lang rông chỉ mình nó và cậu:
-Giờ thì cô muốn nói gì với tôi đây?

Nó tức điên lên. Sao cậu nỡ lòng nào để nó tự kỉ với lời nói của mình chứ?

-Tính tôi là vậy đấy. Tôi không thích lặp lại lời nói của mình lần thứ 3!

Nó định toan bỏ đi. Cậu níu tay nó lại:
- Tính đi đâu?

Nó có ý chọc tức cậu rồi, nói liền một câu bông đùa:
-Đi theo 4 tên to con lớn xác ấy của cậu.

-Sao phải đi theo tụi nói? -Cậu liếc xéo.
-Thà theo bọn họ còn an toàn hơn khi ở với anh. -Nó tức tối.

Cậu im lặng nghe nó nói trên trời dưới đất, nói cậu này nọ kia, thậm chí cái bọn vệ sĩ trung thành của cậu còn bị cô ''châm biến ''. Nếu cô không phải là người quen của cậu thì chắc cô đã bị mấy tên vệ sĩ tính sổ từ lâu rồi. Đồ ngốc !

-Chúng ta đi ra ngoài kháng phòng thôi. Anh trai cô sắp biễu diễn rồi.-Cậu nhìn vào đồng hồ.

Nó đành miễn cưỡng đi theo. Khi thấy cậu đang vô tình nắm tay nó, nó phản ứng ''thái quá'' lên làm cho cậu không thể nhịn cười:
-Buông tay ra ! Đừng có kéo tôi nữa.


Cậu đành phải nhìn người con gái này với vẻ chịu thua. Nó rất mạnh mẽ cộng với rất mau nước mắt, lại khá ngoan cố. Và cứ mỗi ngày như thế, cậu lại biết thêm nhiều điều thú vị về nó hơn.

~End chap 6.~
T/g: Như vậy là enough, xài đủ cho tuần tới lun nha Chiên... trứng!
À phải ùi, nếu các đọc giả có thắc mắc rằng shortfic này hơi dài thì cho mình xin lỗi nha, vì nếu tăng tốc quá thì bị tình tiết nhanh, còn chậm quá thì gọi là long fic. Vì thế quyết lun, fic này từ 17-20 chap.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của dethuongcung





Sat May 11, 2013 11:04 am
dethuongcung

Vip member
dethuongcung
Vip member

http://www.zing me.com.vn
Tổng số bài gửi : 152
Wings : 231
Feathers : 52
Join date : 25/08/2012
Đến từ : Ngưỡng cửa thứ 18 của cái chêt

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 152
Wings : 231
Feathers : 52
Join date : 25/08/2012
Đến từ : Ngưỡng cửa thứ 18 của cái chêt
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: (Shortfic) Câu chuyện về con người hạnh phúc nhất trên đời



Oa, lâu rùi mới quay lại nhà mềnh Tung hoa Nhớ quá đi mất Nhảy điệu hawai
Fic này hình như ế rồi thì phải? Thắc mắc Mọi người làm ơn chặt chém gì cũng dc, đừng có để fic đống bụi thế chứ


Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của dethuongcung





Sat Jun 15, 2013 5:59 pm
Please Say Love

.:. Member .:.
Please Say Love
 .:. Member .:.

Tổng số bài gửi : 10
Wings : 11
Feathers : 1
Birthday * : 20/10/1999
Join date : 02/02/2013
Age : 24
Đến từ : Yên Bái

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Wings : 11
Feathers : 1
Birthday * : 20/10/1999
Join date : 02/02/2013
Age : 24
Đến từ : Yên Bái
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: (Shortfic) Câu chuyện về con người hạnh phúc nhất trên đời



fic hay lắm Hôn Gió!  mau ra chap mới sớm nha Au Cảm ơn!
----------------------------
Đề nghị bạn comt dài hơn nhé!
Thân,
mini042002

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Please Say Love






Sponsored content

Thông tin thành viên
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: (Shortfic) Câu chuyện về con người hạnh phúc nhất trên đời




Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sponsored content







(Shortfic) Câu chuyện về con người hạnh phúc nhất trên đời - Page 2 Collap11Trả lời nhanh
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 04:31 PM
- Designed by Skinner
Version phpb2 Copyright ©2010 -2011 FM Rip by quochoantb
Sử dung mã nguồn phpBB® Phiên bản 2.0.1. © 2007 - 2010 Forumotion.