Ran Angel My House
Chào mừng bạn đến với Diễn đàn AFH ^o^!!

Nhưng bạn ơi, làm khách viếng thăm sẽ rất thiệt thòi, vì vậy hãy nhanh chóng đăng kí để trở thành member và đăng nhập để tham gia các sự kiện của 4rum nhé!

AFH luôn mở rộng cánh cửa chào đón bạn ^^!!
Ran Angel My House
Chào mừng bạn đến với Diễn đàn AFH ^o^!!

Nhưng bạn ơi, làm khách viếng thăm sẽ rất thiệt thòi, vì vậy hãy nhanh chóng đăng kí để trở thành member và đăng nhập để tham gia các sự kiện của 4rum nhé!

AFH luôn mở rộng cánh cửa chào đón bạn ^^!!

Ran Angel My House


 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
  • Gallery & Others

|

[One Short sưu tầm] Tọa độ chết

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Mon Jan 21, 2013 9:40 pm
mini042002

.:. Mod .:.
mini042002
.:. Mod .:.

Tổng số bài gửi : 412
Wings : 8560
Feathers : 48
Birthday * : 04/04/1999
Join date : 31/10/2012
Age : 25
Đến từ : Nơi thiên đàng và địa ngục gặp nhau

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 412
Wings : 8560
Feathers : 48
Birthday * : 04/04/1999
Join date : 31/10/2012
Age : 25
Đến từ : Nơi thiên đàng và địa ngục gặp nhau
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [One Short sưu tầm] Tọa độ chết



Đây lại là một fic nữa của bạn Shin_ran_726 do mình được bạn ấy đồng ý post lên đóng góp choa 4rum!^^
Còn cái kết thì mình cũng không hỉu lắm ="=

TỌA ĐỘ CHẾT



Author: Shin_ran_726


Fic Title: [Oneshort] Tọa độ chết


Disclaimer: Họ không thuộc về tôi, họ không thuộc về bất cứ ai nhưng số phận của họ trong fic này là của tôi .


Rating: cái này mình chịu ^^


Pairing: còn tùy tâm trạng tác giả ^^


Genres: Romance, ...


Summary: Chiến tranh ... mang lại đau khổ ...
Chiến tranh ... hủy hoại đi một cuộc sống bình thường của con người ta ...
Nhưng ...
Chiến tranh ... nó cũng có thể là định mệnh ...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của mini042002





Mon Jan 21, 2013 9:41 pm
mini042002

.:. Mod .:.
mini042002
.:. Mod .:.

Tổng số bài gửi : 412
Wings : 8560
Feathers : 48
Birthday * : 04/04/1999
Join date : 31/10/2012
Age : 25
Đến từ : Nơi thiên đàng và địa ngục gặp nhau

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 412
Wings : 8560
Feathers : 48
Birthday * : 04/04/1999
Join date : 31/10/2012
Age : 25
Đến từ : Nơi thiên đàng và địa ngục gặp nhau
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [One Short sưu tầm] Tọa độ chết




Lưu ý: fic lấy bối cảnh nước Nhật năm 1945 khi Mỹ ném bom Nhật Bản (đúng hơn là bom nguyên tử )

Part 1:

BÙM !!! BÙM!!! BÙM!!!

ĐOÀNG ĐOÀNG !!! ĐOÀNG!!!

AAAAAAAAAAAAAAAAAAA

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!!!

Máu … máu chảy lênh láng trên mặt đất …

Tiếng la nối tiếp tiếng hét … tiếng súng nối tiếp tiếng bom rơi …

Cả thành phố Tokyo phủ ngập trong khói lửa mịt mù …

… … …

Một bàn tay mảnh khảnh xô tôi về phía cửa … miệng không ngừng thì thào … chạy đi … chạy đi Ran … tôi khóc … tôi lắc mạnh đầu rồi ôm chặt lấy bàn tay ấy … tôi xua mạnh hai tay phía trước mặt ra vẻ không đồng ý … chạy đi … chạy đi Ran … giọng nói ấy lại vang lên bên tai tôi … rất nhẹ nhàng … rất ấm cúng … tôi vẫn lắc đầu … mắt tôi nhòe đi vì những giọt nước … bàn tay ấy lại đẩy tôi ra … rất mạnh … tôi ngã ra khỏi cánh cửa … văng ra vỉa hè …

BỊCH … một vật gì đó rơi xuống ngay cạnh tôi … tôi lấy tay lau nước mắt rồi cầm vật đó lên … nặng quá … sức một con bé 7 tuổi như tôi không thể nào nâng lên được … nó có hình trụ và hơi nhọn ở đầu … tôi gõ gõ vài cái vào vật đó …

“Chạy đi, chạy đi Ran … tránh xa nó ra … bom đấy, nó là bom đấy!” …

Tiếng nói thều thào ấy từ trong nhà vọng ra … tôi bất giác lấy hai tay đẩy thân mình ra đằng sau tránh xa quả bom đó … nhưng chỉ được một đoạn tôi không thể nào di chuyển tiếp nữa … tôi mệt … tôi đói … cái rét xâm chiếm lấy cơ thể tôi … cái lạnh xuyên thấu vào tận ruột gan tôi … người tôi run lên bần bật … thở không ra hơi … tôi áp mặt mình vào hai đầu gối ngồi co ro ở góc vỉa hè … mắt tôi nhìn chằm chằm vào cái thứ người ta gọi là bom ấy … Tôi nhăn mặt không hiểu … tại sao nó lại có sức mạnh ghê gớm đến như vậy?! … mẹ bảo … bố tôi chết vì nó … bác Agasa bảo … chính nó đã phá hủy cả thành phố Tokyo này … tôi ghét nó … tôi căm hận nó … tôi đứng bật dậy bước về phía quả bom … tôi dồn hết sức mình đập mạnh vào nó … như cái cách mà tôi đã làm với mấy đứa con trai cùng lớp khi họ trêu trọc bọn con gái chúng tôi … đau … tôi nhăn mặt lại … ngồi phịch xuống đất … chẳng ăn thua gì với nó cả … tay tôi trầy sớt một mảng to … máu bắt đầu chảy ra …

“Sao con khờ thế! chạy đi chứ Ran, chạy đi!” … Tiếng nói ấy vang lên sau lưng tôi … tôi ngoảnh mặt lại … chớp chớp mắt ngạc nhiên … mẹ đang ngồi đằng sau tôi … bà lấy thân mình che chở cho tôi khỏi cái giá lạnh của ngày đông …

“Chạy đi con, đi đi … nếu không sẽ không kịp đâu! Ran” … Bà khẽ mỉm cười với tôi … tôi lại tiếp tục xua tay … nước mắt lại bắt đầu ứa ra … tôi chỉ tay vào bà … rồi vào tôi … tôi đan xen hai bàn tay mình lại rồi dùng ngón trỏ và ngón cái làm động tác bước đi trên bàn tay kia … Không, mẹ không đi với con được Ran ạ!

“Nếu mẹ rời khỏi nơi này, linh hồn của bố con sẽ không thể nào siêu thoát được!” … Bà nắm chặt hai bàn tay tôi thì thầm … “Với lại cơ thể mẹ cũng đã yếu rồi, không thể đi theo con ra khỏi thành phố Tokyo này được đâu, bác Agasa sắp đến đây rồi … con hãy đi theo bác ấy … đi thật xa khỏi đất nước này … được chứ?” … Mẹ đưa tay lên vén những lọn tóc đang buông xõa xuống gương mặt tôi … rồi bà ôm tôi vào lòng … hôn lên má tôi rồi cương quyết đẩy tôi ra một lần nữa …

Tôi văng ra xa … ngã xõng xoài trên mặt đất … mắt tôi mờ đi … những giọt máu đỏ dần nhỏ dọt từ cánh tay tôi xuống dưới đất … tôi cố gắng đứng dậy nhưng rồi hai đôi chân tôi lại khuỵu xuống ... không đứng được … không đi được … tôi mệt … tôi đau … tôi chỉ muốn xà vào lòng mẹ và ngủ một giấc thật dài … nhưng tình cảnh bây giờ của tôi không cho phép tôi nghĩ đến cái cảm giác đó … cái hơi ấm hạnh phúc ấy … tôi nắm chặt bàn tay … kéo lê thân mình trên mặt đất … nhích từng chút … từng chút một … gần rồi … tôi đã gần mẹ hơn rồi … hai tay tôi bám vào mặt đất cố gắng kéo cả cơ thể tôi nhích về phía trước … Tôi có thể cảm nhận được mẹ đang khóc … tôi có thể nhìn thấy được những giọt nước mắt mặn chát và nóng hổi của bà đang lăn dài trên hai gò má …

“Con có nghe không hả Ran?! Đi đi! Đi khỏi nơi đây, đi ngay đi!” … mẹ hét lên với tôi … tôi cương quyết lắc đầu và lại tiếp tục bò lên … đắng … sao đắng thế này ?! … tôi đưa tay lên sờ vào mặt … lạ thật … gương mặt tôi đã ướt nhẹm vì nước mắt từ bao giờ ?! … “Con vẫn không đi chứ gì?! Vậy được, nếu con không đi thì ta sẽ chết ngay trước mặt con cho con xem!” … Mẹ tôi gần như la lên … ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào tôi … tôi lắc mạnh đầu ... tiếp tục bò lên nhanh hơn và nắm chặt lấy hai tay mẹ tôi …

… … … im lặng … … …

Mẹ tôi nhìn tôi với một ánh mắt rất kiên định như để khẳng định lại lời nói lúc nãy của mình … tay tôi từ từ buông lỏng … và rời khỏi hai bàn tay bà … rồi rơi buông thõng xuống mặt đất … bà lập tức đứng bật dậy rồi chạy vào trong nhà đóng cửa lại … tôi mở to mắt … người tôi run lên từng đợt … tôi bò đến bên cánh cửa và lấy tay đập mạnh nhưng chẳng có hồi âm … tôi ngã ra đất … co người lại … lạnh?! … sợ?! … hay tim tôi đau?! …

Tôi cứ nằm đó … nằm trong sự sợ hãi … nằm với nỗi đau vô tận … nằm cùng khói lửa mịt mù của thành phố Tokyo này … tôi nhìn đi vô định và rồi cái hình ảnh đập vào ánh mắt tôi là những cơ thể không còn hơi ấm nằm sõng soài trên mặt đất … máu … máu chảy lênh láng khắp nơi … như những dòng sông, dòng suối … phải rồi, tôi còn nằm với những xác chết nữa chứ …

Nước … từng giọt nước rơi xuống nền đất xung quanh tôi … hai bàn tay tôi bất giác đưa ra phía trước mặt hứng những giọt pha lê ấy … mưa … mưa rồi ... mưa rơi ngày càng to … tôi lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín ấy … một chút hi vọng lại nhen nhói trong tôi … hi vọng rằng mẹ thương tôi ở ngoài phải chịu rét mà mở cửa cho tôi vào … chỉ cần để tôi ở trong căn nhà ấy một chút thôi … chỉ cần một chút cũng đủ rồi … nhưng cánh cửa ấy vẫn im lìm … chẳng động đậy … cũng chẳng xê dịch … tôi cười buồn, áp má vào mặt đất ẩm ướt bên dưới … đất và nước mưa … cũng ấm áp lắm chứ … tôi nghĩ như tự an ủi bản thân mình … nhưng cái ý nghĩ đó lại làm tôi nhớ đến vòng tay yêu thương của mẹ … hơi ấm ngọt ngào khi được mẹ ôm vào lòng … cái thứ đất cát này làm sao có thể sánh nổi chứ …

Cơn mưa mặn rát rơi xuống bờ vai tôi … ngày càng to … những viên pha lê tí hon ấy nhảy nhót trên mặt đất … chúng va đập vào nhau bắn bọt tung tóe … chúng trườn trên những kẽ lá, cành cây … và có lẽ chúng cũng đang xoa dịu nỗi đau trong lòng tôi …

BÙM!

Tôi dật bắn mình vì tiếng nổ đinh tai phát ra từ phía xa … một màu đỏ pha xanh lan rộng cả một vùng trời rồi biến mất … cảnh vật trước mặt tôi như bị những làn khói phát ra từ vụ nổ ấy che kín mất … tôi mở to mắt kinh hãi … những xác người bay đi tứ tung … một ngọn lửa bắt đầu bốc lên từ phía đó … những chiếc máy bay cứ lượn qua lượn lại trên đầu tôi … người tôi cứng đơ không thể nhúc nhích được nữa … tôi bất giác liếc mắt sang quả bom rơi bên cạnh lúc nãy … tôi muốn đứng lên và cố hết sức đẩy quả bom này đi nơi khác … nhưng tay chân tôi dường như đã đóng băng hết cả … rồi … một bóng người cao to xuất hiện trước mặt tôi …

“Ran, cháu đây rồi! Ta xin lỗi đã đến muộn, đứng dậy đi với ta nào!” … Người đàn ông đó bế tôi dậy rồi nói …

“Này Ran, cháu sao vậy?!” … Mắt tôi vẫn mở to nhìn chằm chằm về phía trước mặt … chính tôi cũng chẳng biết tôi đang nhìn gì nữa … “Ran … Ran!” … Người đàn ông đó gọi to tên tôi … cơ thể tôi bắt đầu nhúc nhích và đã nhận thức được những thứ xung quanh … nhưng tôi vẫn thở dốc như vẫn chưa thể quên được hình ảnh khủng khiếp trước đó … tôi ôm lấy người đàn ông trước mặt và khóc …

“Đừng sợ Ran, bác Agasa sẽ đưa cháu đi khỏi nơi này ngay nhé!” … Nói rồi ông bế tôi lên vai và đứng dậy … Tôi đập mạnh vào vai bác ... lắc đầu lia lịa và cố gắng tụt xuống mặt đất, chỉ tay về phía cánh cửa đang đóng im lìm bên cạnh …

“Cháu sao vậy Ran, cháu yên tâm, Eri nói sẽ đi theo sau mà! Eri còn phải chuẩn bị vài thứ nên bảo bác cháu ta đi trước thôi, bây giờ ta đi nhé cháu!” … Bác Agasa vồ về tôi rồi cương quyết bước đi mặt cho tôi có dãy dụa như thế nào … một linh cảm xấu … rất xấu dâng lên trong tâm trí tôi … Đi được một đoạn thấy tôi không còn phản đối nữa, bác Agasa liền đặt tôi xuống đất để tôi đi bộ … Tôi không thể hiểu tại sao nhưng … đôi chân tôi không còn làm theo lý trí nữa … nó chạy nhanh để quay trở lại căn nhà của nó … mà đúng hơn là tôi đang chạy … chạy lại với kí ức tuổi thơ của mình …

“Này Ran! Không đươc, quay lại đi! Ran!” … Mặc cho bác Agasa ra sức gào thét và đuổi theo … tôi vẫn chạy … cái cảm giác đó … dâng lên trong tôi ngày một nhiều … cầu trời … đừng để chuyện gì xảy ra … tôi vừa chạy vừa chắp hai tay trước ngực … kia rồi … ngồi nhà đã hiện ra trước mắt tôi …

BÙMMMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của mini042002







[One Short sưu tầm] Tọa độ chết Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 04:31 PM
- Designed by Skinner
Version phpb2 Copyright ©2010 -2011 FM Rip by quochoantb
Sử dung mã nguồn phpBB® Phiên bản 2.0.1. © 2007 - 2010 Forumotion.