Cái này hơi ngắn
Chẳng bít post vào đây,post dại vào đây
Em thức dậy trong một buổi sáng nhạt nhòa nắng
Cái lạnh của đầu đông đọng lại trên môi em....gửi cho em một nụ hôn thoảng gió...
Nụ hôn anh trao cho em,phải không?
Em nhìn lên những con đường màu đỏ..
Màu đỏ của lá phong đấy
Mùa thu mà...
Cái gì cũng sẽ bị cuốn đi thôi..
Dù gì cũng chỉ là chiếc là...
Đến mùa thu cũng sẽ bị gió cuốn đi thôi...phải không anh?
Anh vẫn mãi chỉ là một cơn gió...
Bước vào đời em để em có thể nhớ...
Rồi anh ra đi..
Cũng nhanh như lúc anh đã đến...
Đến với em....
Chỉ thế thôi,chẳng có gì...
Cũng chỉ đọng lại trong em một cảm xúc mờ ảo...
Cũng chỉ là một thóang dư âm..
Như một giấc mơ nhỏ bé....
Cũng chỉ là một nỗi nhớ rất cũ....Vì em đã quên anh...
Vì em đã chôn chặt những kỉ niệm ấy vào quá khứ..
Em đã để cái tên ấy mờ dần trong kí ức mùa thu..
Em để mùi hương ấy cứ phải nhạt đi trong tận đáy lòng...
Bỏ thật sâu vào chiếc bình đựng đầy nỗi nhớ thương...
Và đợi...
Đợi những dư âm ấy tan hết đi...theo anh...và theo gió...
O0o
Em đã mơ một giấc mơ dài...
Một giấc mơ có đầy lá phong rơi...
Mùa thu mà..
.
Em và anh đi trên con đường đầy lá...
Vòng tay anh xua tan đi cái lạnh đầu đông...
Trên đôi má em đang ửng hồng...
Cho đôi mắt tím biếc được nhìn thấy mái tóc rối bù xù,nụ cười đầy tự mãn...
Và ánh mắt đại dương xanh bao la...
Thắp một nụ cười trên môi em thật đẹp..
Một nụ cười hạnh phúc,phải không anh?
O0o
Và hôm này em vẫn bước đi trên con đường ấy...
Không còn có anh...
Không còn mái tóc bù xù ấy...không còn nụ cười nưa miệng ấy...
Và cũng chẳng còn...
Chẳng còn đôi mắt màu đại dương....
Nhưng em vẫn cười...
Một nụ cười chẳng còn rực rỡ...
Một nụ cười chẳng còn hồn nhiên...
Một nụ cười chẳng còn là của một thiên thần...
Một nụ cười...
Chẳng còn là của em nữa...
Nụ cười của nỗi nhớ anh...của những giọt nước mắt rơi mà vẫn cố kìm nén...
Nụ cười theo gió gọi giấc mơ của những kí ức quay về...
Giấc mơ có anh...
Chôn chặt những giấc mơ vương đầy nỗi nhớ ấy vào hư vô...
Về với anh,về với những kí ức đã quá cũ ấy...
Để quên đi...
.
.
.
.
Em tỉnh dậy sau giấc mơ dịu êm thấm đầy nỗi nhớ
Chỉ em thôi...em thôi...đã trở thành người ở lại ...lạc lõng giữa thế giới này...luôn là người bị bỏ lại đằng sau...
Nụ hôn anh trao em vẫn còn đọng lại trên bờ môi dần lạnh ngắt...gửi gió mang đi....
Trở lại với mùa thu đầy những nỗi nhớ màu tím dịu dàng...
Đã quá xưa rồi,phải không anh?
Chỉ còn em là người bị bỏ lại...
.
.
.
.
.
Rồi em cũng sẽ quên đi mà thôi....
Cái tên Shinichi mà em đã từng yêu...yêu rất nhiều...