Author: Anko
Fic Title: [One Shot] Chờ đợi
Disclaimer: Tất cả nhân vật đều thuộc về bác Gosho Aoyama nhưng số phận của họ thuộc về mình
Pairing: Nhật kí của Ran
Genres: Lãng mạn,buồn,....
Tiếng gõ cửa vang lên.Ran đi ra mở cửa và đúng như cô nghĩ:ông Mori trong tình trạng say xỉn đang bước vào,nồng nặc mùi rượu và vẫn còn đang hát linh tinh cái gì đó.Cô trách móc:
-Bố thật là!Hôm nào cũng say xỉn như thế này thì còn đâu là thám tử nổi tiếng nữa chứ?!(không bít có nên cho từ "nổi tiếng" vào ngoặc kép không nữa!=.=)
Rồi cô dìu ông Mori vào phòng.
Sự ngột ngạt thiêu đốt của ban trưa giờ đây đã giảm đi nhiều phần. Mặt trời lặn xuống mang đi cái nắng chói chang, nhưng những cơn gió Tây vẫn từ đâu đó thổi đến nơi đây bao nhiêu oi ả. Không khí giống như một miếng xốp mỏng hấp thu và tỏa nhiệt, làm cho mọi người đều cảm thấy khó chịu.Cô đang chuẩn bị tắm thì bé mèo của cô từ cửa sổ nhảy vào nhà.Cô mừng rỡ:
-A!Bé mèo của chị đây rồi!Bé hư quá đi mất!Mấy ngày nay bé lê lết ở đâu mà chẳng thấy về nhà hả?!
Chú mèo thông minh hiểu được cô chủ đang trách mình nên chú im lặng,cúi đầu và dùng "ánh mắt long lanh biết lỗi"Đảm bảo chẳng người nào cưỡng được ánh mắt đó và "buộc lòng"phải tha thứ cho chú mèo cưng của mình.
-Bé thật tinh quái quá đi!Thôi được,chị tha cho bé lần này đấy!
Không chỉ tinh quái mà....chú cũng rất thông minh,thông minh như...."Hazzi,mình lại nghĩ lung tung rồi!"Cô lắc đầu để xua tan đi những suy nghĩ "phản chủ"đó.Cô nhìn bé mèo hồi lâu rồi nói:
-Bé bẩn quá!Cùng chị đi tắm nhé!
o0o
-Tắm xong thoải mái quá!-Cô bước ra khỏi phòng tắm.
Cô vừa mặc quần áo vừa sấy lông cho chú mèo cưng.Lông của chú mềm mại óng mượt,màu vàng vàng sờ vào rất thích.
Trời bắt đầu chở lạnh về đêm nên cô than phiền:
-Sáng thì nóng,đêm thì lạnh!Cứ như là trên sa mạc ấy!
-Bé mèo ngủ với chị không?!-Cô hỏi
Chú mèo chui vào lòng cô,rúc vào cái chăn ấm áp.Cô vuốt ve chú.Cô nghĩ nên đặt cho chú một cái tên nào đó cho thích hợp,không....cô đã đặt tên cho chú rồi mà!Chú tên là "Ngốc nghếch"kì lạ phải không?!Vì chính Shinichi đã tặng chú mèo nay cho cô mà.....Shinichi?!Không..mình lại nghĩ đến hắn rồi...,tệ quá...Thôi đi ngủ thôi không nghĩ linh tinh lang tang nữa.Cô tự nhủ.
o0o
Nói như vậy thôi chứ cô không tài nào ngủ được.Cô nhớ hắn....Cẩn thận ngồi dậy để bé mèo khỏi tỉnh giấc,cô đi ra ban công....
Gió mát nhẹ nhàng lướt qua làm mát làn da trắng của cô. Màn đêm đã buông xuống từ khi nào, đen thẫm một màu. Đâu đó điểm xuyết trên nền đen là những vì sao lấp lánh, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo mà huyền diệu đến kì lạ.… Không hiểu sao nhìn tấm thảm đen ấy, Ran lại thấy lòng mình bình yên hơn..
Cô nhớ lại buổi gặp mặt đó.Hắn và cô đến nơi đó,ngồi vào cái bàn đó,cảm giác thật lãng mạn..Vậy mà,vậy mà hắn mời cô đến đấy chỉ để mượn vở về để chép bài thôi ư?!Rột cuộc phải có lý do nào chứ!Chỉ để như vậy thôi ư?!Không..hắn đã định nói gì đó nhưng lúc đấy đã xảy ra một vụ án mạng.Và...cô đã để hắn đi....
Hắn đã vụt mất...cô đã buông tay cho hắn đi...
Cô tự hỏi liệu cô có quá ngốc không?!
Hắn đã đi mất chỉ để lại lời nhắn bảo cô hãy đợi hắn rồi hắn sẽ giải thích mọi chuyên.Đợi hắn ư?Sao hắn bắt cô phải đợi?!Nhưng..cô đã đợi...dù cô sợ máu me...cô sợ tiếng súng...cô sợ nhìn thấy người chết...cô sợ...cộ sợ lắm...Đợi hắn...Cô thật ngu ngốc...
Hàng nghìn mũi tên như đâm vào trái tim nhỏ bé của cô...đau nhói..Cô đã muốn khóc thật nhiều ....nhưng ....cô đã cố vui vẻ và nói rằng sẽ trả thù hắn ..nhưng đằng sau vẻ dữ dằn đó, đằng sau cơn giận mà hắn có thể hiểu được..liệu hắn có hiểu được trong thâm tâm cô đang đau đớn?!
o0o
Chợt một vật thể mềm mại lướt qua cánh tay Ran Cô giật mình, nghĩ ngay đến thế võ phòng thủ vừa được học. Nhưng khi định thần nhìn lại, hóa ra đó là bé mèo yêu quý của cô,chú đã đến bên cô từ lúc nào.Bé mèo dụi dụi vào tay cô,kêu ngoeo ngoeo làm nũng và...an ủi cô.Cô vuốt ve bé mèo cưng.
Cơn gió đêm dịu dàng mơn man gương mặt Ran thổi tung mái tóc bồng bềnh của cô.
Những khoảnh khắc được ở bên cạnh hắn, cô luôn ghi nhớ.Chẳng biết từ khi nào, trong lòng cô, trong trái tim của cô đã đầy kín hình ảnh hắn.Cô nhớ đôi mắt màu xanh dương thể hiện sự sắc sảo và bí ẩn nhưng lại rất dịu dàng với cô.Nhớ cả những lúc hắn ngượng ngùng,vui vẻ,buồn chán...
"Đợi tớ nhé,Ran!"
Câu nói của hắn vang lên trong đầu cô.Nụ cười nửa miệng của hắn....bất giác cô cũng cười một cách vu vơ...
Từ lâu nay Ran Mori đã yêu Shinichi Kudo mất rồi....và..chỉ đợi lời cầu hôn của cậu ấy nữa thôi...nhưng...
-Nó quá xa vời...đúng không...bé mèo của chị?!-Cô thủ thỉ với chú mèo.Đáp lại lời cô là những tiếng rên"grừ,grừ" của chú,dường nhưng chú không bằng lòng.
-Vậy bé hãy cùng chị đợi Shinichi về nhé!Bé mèo ngốc ngếch.-Cô xoa xoa bộ lông mềm mại...