[You must be registered and logged in to see this image.]Author: Shuri chan
Disclaimer: các nhân vật ko phải của Shu nhưng số phận của họ trong fic sẽ do Shu quyết định
Rating: K
Pairings: HakRan
Summary:
Tím biếc của thủy chung và đợi chờ
Xanh biển của niềm tin và hi vọng
Đã bao giờ bạn nghĩ màu sắc nào sẽ hợp với Angel của chúng ta?
Nếu bạn chưa tìm ra câu trả lời, hoặc giả đã có sẵn những ý kiến của riêng mình
Dù bạn nghĩ sao thì hãy dành một khoảng lặng để suy ngẫm, về Hakuba, về Ran và về màu sắc của họ bạn nhé
Note: play video trước khi đọc fic
[FLASH(425,350)]
[You must be registered and logged in to see this link.]TIẾNG ĐÀN PIANO Teitan – một cái tên mà cả thành phố Tokyo hay thậm chí là trên toàn đất nước mặt trời mọc này không ai không biết đến. Là một ngôi trường cổ kính và lâu đời, là nơi mà tại đó, mỗi học sinh đều là những người đặc biệt. Với các club diễn ra hàng trăm hoạt động sôi nổi bên cạnh những môn học chính khóa, Teitan từ lâu đã là một cái nôi đào tạo không ít nhân tài cho Nhật Bản.
Cầm trên tay tờ danh sách đăng kí vào các club, tôi đã suýt ngất đi vì choáng trước một hàng dài những dấu tích vào Detective club, có lẽ tất cả bọn họ đều đăng kí vì Shinichi Kudo. Liếc nhanh qua nhóm ảo thuật, tôi cũng một lần nữa chết sững, Kaito Kuroba, tôi dám chắc tới 80% số người tham gia đều vì cậu ta. Khẽ buông một tiếng thở dài, tôi cầm bút tích vào Karate club, bộ môn mà mình đã theo học từ nhỏ, hiện đang dẫn vị trí thứ tư. Và…như một lẽ tự nhiên, tôi nhìn sang vị trí thứ ba, Pinao club với nhóm trưởng Saguru Hakuba.
------------------------------------------------------------
Ngôi trường tôi đang theo học xây theo lối kiến trúc Pháp, mang sắc thái cổ điển và mơ mộng. Trong khuôn viên trường, tôi thích nhất căn phòng cuối dãy tầng một. Căn phòng có một cây piano cũ và rất nhiều nhạc phổ, là nơi dành cho những ai yêu thích âm nhạc tới đây tập luyện hoặc hứng chí chơi vài đoạn. Có lẽ các bạn đang nghĩ, thật buồn cười khi một đứa con gái luyện karate lại có hứng thú với piano. Đơn giản vì tôi thích nó, thích cái giai điệu nhẹ nhàng ngân vang, thích cái cảm giác những ngón tay mềm mại lướt trên phím đàn, và hơn thế…
Vì nơi này luôn mang tới cho tôi sự yên bình giữa ngôi trường nhộn nhịp, mỗi khi tôi cảm thấy mình cần được nghỉ ngơiCăn phòng có rất ít người ghé thăm, và có lẽ vì thế mà không ai để ý rằng phía sau những cánh cửa sổ là một mảnh đất nhỏ vô cùng xinh xắn. Tôi mang những hạt giống hoa tới trồng ở đó. Và khi những bông hoa đầu tiên bắt đầu hé nụ, bất ngờ, một cái đầu chợt ló ra
- Hoa gì đấy? – Người lạ mặt hỏi, cộc lốc
- Hoa nào? – Tôi đáp lại với vẻ khó chịu
- Trên giàn, màu tím, giống màu mắt của cậu ấy
- Đó là lan tím – Tôi cười
- Uh... – Người lạ mặt chăm chú nhìn một lúc – Tôi biết hoa lan nhưng chưa từng thấy loại này bao giờ. Khá đẹp đấy!
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt gặpcậu bạn kì lạ. Cậu ấy có vẻ rất thích hoa lan tím. Sau lần đó, gần như ngày nào cậu ấy cũng tới xem hoa, ngồi một chỗ dưới giàn rồi ngắm nghía. Thỉnh thoảng lại đi lấy chút nước về tưới, ngoài việc đó ra, cậu ấy chỉ im lặng hướng ánh mắt xanh lên bầu trời thu cao vợi và suy tư
-------------------------------------------------
- Cậu quen Hakuba ?
- Ai cơ ?
- Saguru Hakuba, trưởng Piano club ấy
- Làm sao thế được? Thậm chí tớ còn chưa từng gặp người đó
- Nhưng hôm trước tớ thấy cậu ta đi cùng cậu ra khu đất trồng hoa, hai người còn nói chuyện với nhau nữa mà
Tôi im lặng trước bất ngờ quá lớn từ cô bạn thân, và trong khi nàng tiểu thư tập đoàn Suzuki vẫn đang mải miết nhìn vào chiếc mũ ảo thuật (nghe nói hôm nay Kuroba đã chỉ cho nhóm cách biến ra bồ câu từ thứ đó) thì tôi lẳng lặng bước xuống cầu thang, tâm trí ngổn ngang những suy nghĩ hỗn độn, về Hakuba, về tính cách lạnh lùng, khó chịu, về tài năng piano đã từ chối mọi kì thi quốc tế, và quan trọng hơn hết là hoàn cảnh gia đình cậu ta.
Hakuba sinh ra trong một gia đình giàu có, bố là quan chức cấp cao nghành cảnh sát, mẹ là tổng giám đốc một công ty bất động sản lớn. Vì một sự hiểu lầm không đáng có, bố mẹ cậu ấy chia tay. Hakuba về sống với bố, bỏ lại người mẹ một mình đơn độc, bà đã nhiều lần có ý định tự tử nhưng không thành công và từ đó mắc bệnh trầm cảm
-----------------------------------------------------
Hôm ấy, lúc ra vườn hoa, nhìn Hakuba tưới mấy chậu lan tím, tôi tự hỏi có phải đó là lí do cậu ấy không tham gia bất kì cuộc thi tài năng nào nữa? Là lí do khiến cậu ấy luôn tỏ ra lạnh lùng? Vì không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại? Bất ngờ, hoàn toàn vô thức, tôi nắm lấy bàn tay cậu ấy, thật chặt...
- Làm gì thế?
- Truyền cho cậu sức mạnh
- ???
- Vì tớ cũng giống cậu, cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc, cũng đã từng nhìn thấy những lần cãi nhau của bố mẹ, cũng đã từng chứng kiến họ chia tay,.... – Tôi nói liền một mạch – Nhưng tớ đã vượt qua tất cả, và tớ hi vọng, cậu cũng thế...
- Không cần đâu – Cậu ấy rút tay lại – Tớ mạnh mẽ hơn cậu nghĩ nhiều đấy! Đồ ngốc!
Tôi mỉm cười
Tớ biết cậu rất mạnh mẽ mà, Hakuba...--------------------------------------------------
Hoa lan tím lớn lên theo từng ngày, hôm nào tôi cũng xuống xem xét rất cẩn thận. Một hôm, khi tôi đến nơi thì đã thấy Hakuba đang lúi húi làm một cái giàn nhỏ bằng tre. Đó là lần đầu tiên tối thấy cậu ta chịu động tay động chân
- Làm gì mà chăm chú thế?
- Cái giàn! Không thấy sao?
- Uh, thì biết là cái giàn, nhưng để làm gì?
- Cho cây này leo lên
Hakuba đưa tay vào túi áo, lấy ra một nắm hạt giống, cậu ta bảo nhà hàng xóm có trồng một hàng rào cây này, màu xanh biển nhạt rất đẹp nên muốn trồng thử ở đây
- Lan tím khá đẹp nhưng trông buồn quá, tôi nghĩ xanh biển nhạt thì hợp với cậu hơn
- Cậu trồng vì tớ? – Tôi ngạc nhiên hỏi nhỏ, trái tim trong lồng ngực bỗng đập thật nhanh
Hakuba im lặng, bình thản đào đất gieo hạt rồi tưới nước mà không nói thêm một câu nào nữa. Nhưng qua màn sương sớm mờ nhạt, dường như tôi đã nhìn thấy một nụ cười, ấm áp và bình yên
--------------------------------------------------
Cuối cùng, những bông hoa lan tím đầu tiên cũng đã nở. Đúng như Hakuba nói, sắc tím dịu dàng ấy tuy đẹp nhưng luôn gợi ra một cảm giác thoáng buồn
- Nở rồi đó hả? – Cậu ta thò đầu ra khỏi cửa sổ, lãnh đạm
- Uh! Đẹp không? – Tôi háo hức
- Không! – Cậu ấy quay mặt – Hoa màu xanh biển đẹp hơn
Tôi chép miệng, cậu ta luôn thế mà. Hakuba rụt đầu vào, và tiếng đàn piano vang lên, bản “Dream of the shore bordering another world”
- Tặng cậu đấy – Tiếng cậu ta vọng ra
Tôi không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng thấy những ngón tay của Hakuba đang lướt trên trên các phím đàn. Những âm thanh kì diệu. Bất giác, tôi mỉm cườ, mà không hiểu sao tôi có cảm giác Hakuba cũng đang cười.
Tiếng nhạc dứt hẳn, cậu ta thò đầu ra khỏi cửa sổ, vẫy tôi
- Vào đây chơi một bản đi
- Tớ đàn không giỏi bằng cậu đâu
- Tôi biết, làm sao cậu đàn bằng tôi được
Bị chạm tới lòng tự ái, tôi nóng mặt, vẩy thật mạnh những ngón tay đang ướt nước về phía Hakuba. Những hạt nước bé xíu văng lên mái tóc nâu, chạm nhẹ vào gương mặt với đôi mắt xanh đang mở to hết cỡ
- Chảnh hả? – Tôi cười, vẻ trêu chọc
Cậu ta kêu oai oái như mèo con, hừ mũi một phát, rồi lại rụt đầu vào
----------------------------------------------------
Cuối cùng thì cái giàn hoa Hakuba trồng đã nở những bông hoa đầu tiên, những bông hoa nhỏ màu xanh biển, cậu ta có vẻ rất tự hào về chúng
- Hoa này tên gì thế Mori?
- Cậu biết tên tớ?
- Dĩ nhiên rồi! Cậu là bạn tôi mà, đúng không? À...Đặc biệt hơn bạn một chút
Câu nói cuối cùng của Hakuba nhẹ như gió thoảng nhưng đủ để tôi nghe thấy, và đủ...để trái tim tôi...đập nhanh hơn
- Người ta gọi nó là Cyan flower - Tôi cười, dù gương mặt đã ửng lên thấy rõ
Cảm ơn vì món quà, Hakuba...Một ngày nắng rất đẹp, hoa lan nở nhiều, tím biếc cả một góc vườn, tôi chăm chú tưới cho mấy cây hoa khác, lòng thầm ước chúng cũng sẽ nhanh chóng nở rộ. Hakuba ngồi sau tôi, trên khung cửa sổ, gần cây piano.
- Mori này, không biết khi nào tôi mới gặp lại cậu?
- Cậu nói vậy là sao?
- Tôi sẽ đi du học, ở Anh
Tôi ngừng tay, quay lại nhìn Hakuba. Cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Và giống như mọi lần, tôi không thể đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt xanh dương sâu thẳm kia. Bất giác, tôi mỉm cười, bật ra một câu hỏi tưởng như ngô nghê
- Cậu đã tìm lại được...cậu rồi ! Đúng không ?
Hakuba gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào tôi.
Cậu ấy đang cười END
Sau khi đã đọc xong Oneshot thì bạn hãy trả lời cho Shu câu hỏi: Ran thật sự hợp với sắc màu nào?
---------------------------------------------------
Làm nhảm tý, dù sao 4r cũng k còn hoạt động nên chắc k ai phiền nhỉ :d
Kaori và Carty chắc cũng k ngạc nhiên đâu nhỉ :d
Và cũng đừng nói Shu dở hơi khi thử edit cmt ha :d