♥Chap 4♥
Shinichi ngạc nhiên nhìn Ran, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt tím biếc chứa sự yêu thương vô bờ bến của cô. Rất nghiêm
túc, không có vẻ gì là đùa giỡn cả. Cậu đáp :
_Tớ cũng yêu cậu, Ran!.
Ran hạnh phúc khi nghe câu nói ấy của cậu, cô sung sướng tựa đầu vào vai cậu, anh ôm cô thật chặt, mãi mãi không
bao giờ muốn rời xa cô nữa.
_Cậu còn nhớ ước mơ của cậu không, Ran ?.
_Tất nhiên là tớ nhớ rồi !Nếu như có một điều ước, tớ muốn trở thành mưa. Đi khắp thế gian này để chúc phúc cho tất
cả các tình yêu bắt đầu cũng dưới làn mưa như chúng ta vậy.
_Ran, nếu một ngày nào đó cậu trở thành mưa thật, tớ mong mình sẽ là cầu vồng. Để hai chúng ta mãi mãi được ở bên
nhau. Cậu hãy giữ kĩ ước mơ thật đẹp ấy mãi trong tim, Ran nhé !.
_Ừ !Tớ sẽ là mưa tình yêu, ngọt ngào và vui vẻ. Cậu sẽ là cầu vồng hạnh phúc, ấm áp và tỏa sáng.
Shinichi nhìn Ran, đôi mắt màu xanh bao la chứa đầy sự yêu thương. Cậu nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn thật
ngọt ngào và ấm áp. Giây phút ấy là của họ, chỉ riêng họ mà thôi.
Từ phía xa, một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ thật đặc biệt nhìn về phía đôi uyên ương đang hạnh phúc ấy. Ánh nhìn
thẫn thờ xen lẫn ghen tị. Thì ra, kỉ niệm đẹp về thời thơ ấu mà anh hãy kể cho cô nghe chính là cái này đây. Thì ra mối
tình đầu của anh chính là cô gái ấy. Bây giờ, anh đã trở về và đoàn tụ với cô ấy rồi. Chỉ có ở bên cô gái ấy anh mới
thực sự hạnh phúc. Còn cô thì sao?.Cô chỉ là một người bạn không hơn không kém, lặng lẽ đứng bên ngoài cuộc sống
của anh. Chỉ có thể ngắm nhìn anh từ xa. Cô yêu anh !Nhưng anh nào có hay biết. Gạt đi nước mắt, Shiho quay bước
bỏ đi.
Dưới làn mưa rơi, một người thì tràn đầy niềm hạnh phúc, người còn lại thì đau khổ đến tột cùng.
Ngày hôm ấy trôi qua thật nhẹ nhàng khi hai con người ấy, hai trái tim ấy, đã tìm đường về với nhau, được kết nối bởi
một sợi chỉ đỏ vô hình.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vươn mình thoát khỏi bóng tối đang bao trùm lên vạn vật. Người thiếu nữ ấy bước đi hạnh
phúc trên con đường tràn ngập ánh sáng mặt trời. Còn gì vui hơn nữa khi được hạnh phúc bên người mình yêu và người
ấy cũng yêu quý mình. Ran ngước lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, những đám mây trắng trôi bồng bềnh trên cao
trông như cây kẹo bông gòn, thật ngọt ngào !. Mang trên môi nụ cười hạnh phúc, Ran bước vào lớp trước sự ngạc nhiên
của hai người bạn thân.
_Ôi ! Sao hôm nay nhìn cậu vui thế, Ran ?. Sonoko hỏi.
_Đâu có, tớ vẫn bình thường mà.
_Thôi đi cô nương, có chuyện gì, khai mau !.
_Được rồi, tớ kể mà. Thực ra, thực ra là...
_CÁI GÌ ???. Sonoko và Heiji đồng thanh khiến mọi người trong lớp đổ dồn ánh nhìn về phía họ.
_Các cậu nhỏ tiếng một chút...
_Thì ra mối tình đầu của cậu là Shinichi sao? Lãng mạn nhỉ, nhìn kĩ thì hắn cũng khá đẹp trai đấy chứ. Sonoko nói, vẻ
trêu chọc.
_Vậy là tốt rồi. Cuối cùng cậu đã tìm được người trong mộng của mình rồi. Tớ chúc cậu hạnh phúc nhé.- Heiji nói, giọng
buồn man mác, nửa vui mừng cho Ran, nửa buồn vì mối tình đầu của mình mãi mãi không bao giờ được đáp lại. Nhưng
dù sao thì tận sâu thẳm đáy lòng của cậu, cậu vẫn mong Ran được hạnh phúc.
_Kìa ! Mới nhắc đã đến, ''chồng cậu'' đến rồi kìa.- Sonoko lại tiếp tục trêu chọc Ran.
_Sonoko, thôi ngay đi. Cậu muốn phá tớ đấy à ?.
Ran phẩy tay chối đây đẩy rồi nhìn ra phía cửa lớp. Shinichi bước vào, đi bên cạnh anh là Shiho, hai người đang nắm
tay nhau, trông cứ như là đang hẹn hò thật sự. Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi, khi cậu tiến đến gần bàn cô, Ran khẽ
chào :
_Chào...chào cậu, Shinichi !.
_Tớ có chuyện muốn nói với cậu, chiều nay chúng ta gặp nhau dưới gốc cây rẻ quạt ấy nhé.
_Là chuyện gì ?.
_Cậu đến rồi sẽ biết !. Nói xong, anh quay sang Shiho, mỉm cười và nói chuyện vui vẻ với cô nàng, chẳng cần biết rằng
trong lớp học đang có sự hiện diện của Ran, cô nhìn về phía cậu bằng đôi mắt thẫn thờ xen lẫn ngạc nhiên.
Chiều hôm ấy, bầu trời mang một màu đen thật ảm đạm che phủ toàn bộ bầu trời. Một bóng đen nhỏ bé đứng dưới gốc
cây rẻ quạt quen thuộc. Cô đang chờ cậu đến.
_Ran Mori, cậu đến rồi à !.
_Tớ đến rồi, cậu muốn nói gì ?.
_Hôm nay tớ hẹn cậu ra nơi này là vì...
_Vì sao ?.
_Tớ muốn chúng ta kết thúc mọi chuyện ở đây.
_Kết...kết thúc ? Nghĩa là sao ?. Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi.
_Ý tớ là chúng ta chia tay ở đây đi, tớ chỉ xem cậu như là một người bạn thôi. Cậu hãy xem chuyện hôm qua như một
trò đùa...
_Shinichi ! Cậu nói gì vậy, đừng đùa nữa, tớ không thích đâu.- Ran bắt đầu mất bình tĩnh.
_Tớ không đùa. Chúng ta chia tay ở đây đi, tớ đã có người yêu rồi, đó là Shiho. Cậu muốn nghĩ gì về tớ cũng được, tớ
xin lỗi, Ran. Cậu hãy sớm quên tớ đi, tạm biệt.
_Shinichi ! Shinichi.
Mặc cho cô vẫn đang gọi tên anh, cậu vẫn lạnh lùng cất bước đi thẳng về đoạn đường phía trước, không chút do dự.
Từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má Ran như đang trêu đùa, bỡn cợt sự ngốc nghếch của cô.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa, màn đêm dần buông xuống. Một thân hình mảnh mai với bước đi xiêu vẹo dưới làn mưa lạnh
cố gắng lê những bước chân thật nặng nề về phía trước. Từng tiếng nấc của người con gái ấy vang lên hòa lẫn với tiếng
mưa rơi, nghe mà não lòng. Cô ngước lên nhìn bầu trời đêm sâu thẳm như muốn trách móc Thượng Đế. Nhưng đáp lại
điều đó chỉ là một màn đêm bao la che phủ bầu trời, tiếng sấm rền vang trên cao như đang gào thét than khóc giùm cô
chăng ?. Mưa khẽ táp vào gương mặt thanh tú của cô, muốn xoa dịu đi nỗi mất mát trong lòng cô.
Chúng ta hãy chia tay ở đây đi ! Tớ đã có người yêu rồi, đó là Shiho. Cậu hãy quên tớ đi._Tại sao chứ, Shinichi ! Chẳng phải cậu đã nói sẽ mãi yêu thương tớ sao, tại sao người đem lại hạnh phúc cho tớ là cậu
mà đem lại đau khổ cho tớ cũng chính là cậu.
Có tiếng người đang gọi cô từ phía sau. Mặc kệ ! Cô chẳng quan tâm đó là ai, cũng chẳng cần biết mình sẽ đi về đâu.
Cô chỉ biết lúc này cô muốn được hòa mình vào mưa, muốn được hưởng cảm giác yên bình của 8 năm về trước. Khi
người ấy nắm được tay cô, Ran mới quay lại nhìn. Là Heiji.
_Ran Mori, có chuyện gì vậy. Cậu có nghe tớ nói không ?.
_Hức...hức. Heiji ơi, tớ khổ quá !Tớ không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu ấy nói muốn chia tay, tớ đáng ghét đến vậy
sao, Heiji ?.
Heiji không còn biết làm gì ngoài việc để cô thút thít trên tay mình. Kiệt sức vì ngâm mình dưới mưa quá lâu, Ran ngất
xỉu vào lòng Heiji. Nhẹ nhàng đặt cô lên lưng mình, cậu đưa cô về nhà.
.
.
.
Bình minh lên, cuộc sống vẫn diễn ra nhộn nhịp như thường ngày, chỉ có tâm hồn con người là lạc lõng. Trái tim cô
dường như đã tan nát từ hôm qua. Lúc nào cũng vậy, khởi đầu của tình yêu bao giờ cũng ngọt ngào đem lại cho người
ta cảm giác hạnh phúc, ấm áp. Nhưng kết thúc nó bao giờ cũng là những giọt nước mắt đầy đau khổ mà thôi.
Cậu hãy quên tớ đi..._Được, tớ sẽ quên !.
Cậu hãy xem những lời nói hôm qua chỉ là một trò đùa..._Được, tớ sẽ xem nó như một trò đùa. Thật là ngốc nghếch. Và tớ, muốn quên đi tất cả những kỉ niệm đẹp cậu mang lại
cho tớ.
Nhưng liệu điều ấy, thực hiện có dễ hay không ? Khi mà càng cố quên sẽ lại càng thấy nhớ.
Hỡi thế gian, tình là gì ?
♥Hết chap 4♥
Notes : Một ngày hai chap *kiệt sức*