Chap 2:
...FlashBack...
Dưới gốc cây rẻ quạt, một cậu bé đang ngồi ngắm nhìn mưa rơi. Cậu bé ấy có đôi mắt màu xanh bao la thật đẹp nhưng
đồng thời cũng rất tinh nghịch.
_Chào cậu, mình ngồi chung với cậu được chứ ?.
Cậu bé ấy xoay người lại nhìn. Một cô bé thật xinh xắn có mái tóc đen dài chấm vai, đôi mắt màu tím biếc ánh lên vẻ đẹp vô
cùng sắc sảo đang cất tiếng chào cậu.
_Hi, tớ rất thích ngồi ngắm mưa dưới gốc cây rẻ quạt này. Trông lãng mạn lắm.-Cô bé ấy nói tiếp.
_Ờ...- Cậu bé lạnh lùng đáp.
_Tớ thấy cậu ngồi đây một mình buồn quá nhỉ. Cậu tên gì ?
_Tớ sao...à tên tớ là Kudo Shinichi.
_Kudo Shinichi...?Tên cậu đẹp lắm, tớ tên là Ran Mori, cậu cứ gọi tớ là Ran được rồi !Tớ có thể gọi cậu là Shinichi không ?.
_Được thôi, nếu cậu thích...-Cậu bé ngạc nhiên nhìn Ran đáp, từ trước đến giờ chưa ai bắt chuyện hay hỏi tên cậu cả, vì
cậu chẳng bao giờ kết bạn với ai, nay cô bé này lại đến hỏi chuyện và muốn làm bạn với cậu, thật là một điều lạ lùng.
Và thế là hai đứa trẻ cùng nhau ngồi dưới gốc cây ấy ngắm màn mưa rơi...
_Cậu thấy mưa như thế nào ?.Cô bé hỏi.
_Thế nào là sao ?.
_Thì cậu cảm thấy nó như thế nào ?.
_À, mưa thì là mưa thôi, cảm thấy thế nào được...
_Haiz, cậu thật là... Không hiểu sao tớ rất thích ngắm nhìn mưa rơi, trông chúng cứ như những viên thủy tinh lấp lánh ấy,
thật lãng mạn. Mỗi lần như vậy mẹ tớ lại nói rằng : khi trời mà đổ cơn mưa, có nghĩa là Thượng Đế đang chúc phúc cho một mối
tình thật đẹp nào đó vừa bắt đầu. Nếu như có một điều ước, tớ ước mình sẽ được trở thành những hạt mưa bé nhỏ ấy,
được đi khắp nơi trên thế giới, được chúc phúc cho tất cả các cặp tình nhân hạnh phúc trên thế gian này. Trẻ con quá phải
không ?.Cô bé nhìn cậu cười phì.
Cậu bé đưa đôi mắt xanh bao la nhìn cô bé, ánh nhìn chứa đựng sự ấm áp và hạnh phúc, khác hẳn với tính cách thường
ngày của cậu. Cậu lắp bắp hỏi Ran:
_Ờ, Ran nè. Ngày mai tớ có thể gặp cậu được không?.
_Ừ, ngày nào tớ cũng ra đây chơi mà.
_Vậy mai chúng ta gặp nhau dưới gốc cây này nhé.
Hai đứa trẻ vui vẻ nhìn nhau cười. Một lát sau, mưa ngớt hạt, một hiện tượng thiên nhiên kì thú nhưng sinh động xảy ra
trước mặt hai đứa trẻ.
_A ! Cầu vồng kìa. -Cô bé trỏ tay mình lên trời mà bảo.
_Đẹp quá. Bảy màu sắc ấy cứ như là bảy ánh hào quang vậy.-Shinichi cười đáp.
_Tất nhiên rồi, mà trong bảy màu ấy cậu thích màu nào nhất. Này nhé: đỏ, chàm, tím, xanh...- Ran liệt kê.
_Màu nào à ? Tớ thích màu tím.- Cậu bé nhìn Ran đáp.
_Vì sao ?.Ran hỏi.
_Vì màu tím là màu nổi bật nhất, nó tượng trưng cho sự chờ đợi, sự vĩnh cửu và...
_Và gì ? Cậu nói nhanh lên.
_Và nó giống như là màu sắc trong ánh mắt của cậu, nó mang đến sự ấm áp và hạnh phúc.-Shinichi đỏ mặt nói tiếp.
Cô bé mỉm cười nhìn Shinichi. Khi ánh hoàng hôn bắt đầu phủ lên vạn vật, hai đứa trẻ chia tay nhau ra về. Có lẽ trong lòng
chúng sẽ nhớ mãi những kỉ niệm đẹp của ngày hôm nay.
Ngày hôm sau, khi ánh dương của vị thần tối cao Mặt Trời ban phát xuống trần gian những tia nắng ấm áp, hai đứa trẻ ấy lại
hẹn gặp nhau ở dưới gốc cây ấy...
_Bây giờ chúng ta làm gì ?.Shinichi hỏi.
_Tụi mình chơi trò rượt bắt đi, tớ thích trò đó lắm.
_Rượt bắt? Là trò gì ?.
_Cậu không biết thật à ?.Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi.
_Ừ, từ trước đến nay tớ chỉ toàn ở trong nhà thôi, khó khăn lắm mới trốn được bố mẹ ra ngoài đấy.
Nghe Shinichi nói thế, cô cũng đoán được phần nào về gia đình của cậu. Cô thấy rõ ở cậu sự cô độc và tẻ nhạt. Suy
nghĩ một lát, Ran đáp lại :
_Haiz, trò ấy dễ lắm. Tớ sẽ bày cho cậu.
Rồi hai đứa trẻ ấy thích thú nô đùa xung quanh gốc cây rẻ quạt ấy trước ánh nhìn của vị thần Mặt Trời tối cao. Tiếng cười
của trẻ thơ vang vọng khắp mọi nơi. Khi đã thấm mệt, , chúng ngồi xuống đất thở hổn hển.
_Hôm nay tớ vui lắm, cám ơn cậu, Ran !.-Shinichi nhìn Ran tươi cười nói.
_Ừ, hôm nay tớ cũng vui lắm!.
_Tặng cậu nè !.Shinichi lấy từ trong người ra một vật rồi đưa nó cho Ran.
Một viên ngọc làm bằng thủy tinh lấp lánh trông rất đẹp, bên trong còn có khắc thêm hình vị thiên sứ mang đôi cánh màu
trắng muốt như tuyết đang tỏa những ánh hào quang rất rực rỡ. Đây rõ ràng là một vật trang trí rất đắt, cậu tặng nó cho
cô thật sao?. Ran thích thú nhận lấy, soi rọi nó trước ánh sáng mặt trời, cầu vồng lại xuất hiện nhưng không phải trên nền
trời xanh thăm thẳm kia mà là từ sâu thẳm bên trong viên ngọc làm bằng thủy tinh ấy.
_Ôi ! Đẹp quá. Tớ thích lắm.-Ran vui vẻ nói.
_Cậu vui là được rồi.-Bất giác mặt cậu thoáng ửng hồng khi nhìn vào đôi mắt tím biếc đang hạnh phúc của cô.
_Cậu đưa tay ra đi, Shinichi.
_Để làm gì ?
_Thì cứ đưa đi.
Shinichi không hiểu Ran định làm gì nhưng vẫn làm theo lời cô. Cậu đưa tay lên và cô nắm lấy bàn tay cậu, nói :
_Chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau nha. Dù có đi đâu thì vẫn luôn nhớ về nhau. Cậu đồng ý không?.
_Bạn thân hả ?À, ừ...
Mặt trời bắt đầu khuất dạng dưới những ngói nhà sau hàng cây xanh, nhường chỗ cho màn đêm lạnh lẽo sắp bao trùm lên
vạn vật. Một ngày nữa lại trôi qua để lại trong lòng mỗi con người nhiều luyến tiếc.
_Tạm biệt nha !Ngày mai chúng ta lại gặp nhau nữa nhé.-Cô bé vẫy tay chào cậu.
_Khoan đã ! Tớ muốn nói...
_Hả ? Có chuyện gì vậy, Shinichi ?.
_Nếu như có một ngày tớ phải đi xa thật xa liệu cậu sẽ vẫn còn nhớ đến tớ chứ?.
_Sao cậu lại hỏi vậy?.Ran ngạc nhiên
_Thì cậu cứ trả lời tớ đi !.
_Tất nhiên rồi, vì tụi mình là bạn tốt của nhau mà.
_Bạn...bạn tốt thôi sao ? Thôi tớ về đây, hẹn gặp lại.
Ran chưa hiểu câu hỏi kì lạ của Shinichi lúc nãy cho lắm, cô cũng không nghĩ gì thêm vội trở về nhà trước khi trời sụp tối.
Chiều hôm sau, trời đổ cơn mưa thật lớn. Gió bắt đầu chuyển mạnh nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy bóng hình mảnh mai của
cô bé ấy đang đứng dưới gốc cây rẻ quạt. Shinichi không đến, cô đã đợi cậu lâu lắm rồi. Cái lạnh buốt thân bắt đầu bao trùm
lấy thân xác nhỏ bé. Ran tuyệt vọng định bỏ về thì...
_Xin lỗi, em tên là Ran Mori phải không?.
_Ơ, chị là ai ? Sao chị biết tên em?.Ran thắc mắc nhìn người thiếu nữ trẻ tuổi xuất hiện trước mặt mình.
_Chị là người phụ việc trong gia đình Kudo, Shinichi nhờ chị đưa cái này cho em.-Cô gái ấy nói rồi đưa cho Ran một lá thư.
_Vậy Shinichi đâu rồi chị ?.
_Shinichi đã sang nước ngoài với bố mẹ rồi, chắc lâu lắm mới trở về. Thôi, chị về nha.
Người thiếu nữ ấy nói rồi bỏ đi. Ran đứng lặng nhìn theo cô gái ấy đến khi khuất bóng dần sau làn mưa. Cô cầm lá thư của
cậu gửi cho cô lên và đọc. Từng giọt lệ nhỏ dài theo hàng mi cong quyến rũ của cô.
Đau khổ hay vui mừng ?Lệ rơi hay nước mưa rơi ?.
Cô bé ấy khẽ nở một nụ cười tươi trên môi và trở về nhà sau khi cơn mưa đã ngớt.
...End FlashBack...
Mải đắm chìm vào dòng suy nghĩ miên man, Ran mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay dưới gốc cây rẻ quạt đó. Từ xa, một
bóng đen tiến đến gần chỗ cô đang say ngủ, ánh mắt tuyệt đẹp và chứa chan sự yêu thương của người ấy nhìn vào cô.
Hết chap 2
P/s : Là lá la, xong một chap nữa rồi. Mong mọi người comment nhiệt tình nha

. Mọi người đoán xem ai tiến đến
gần chỗ Ran đấy ^^
Notes : Ước gì mình cũng có thời thơ ấu đẹp như vậy
[You must be registered and logged in to see this image.]