Author : Hongnhi
Nguồn :
http://ranmorifc.forum-viet.net/t1194-topic__________________________________________________________
Một chút ngọt ngào, một chút
lãng mạn, một chút dịu dàng, một chút yêu thương, một chút đáng yêu,
một chút sâu lắng, một chút yếu đuối, một chút đảm đang... Nhưng một
chút ấy góp phần viết nên một hình tượng Ran - Mori đẹp đến vô ngần.
Người
ta bảo Ran là thiên thần, Ran là những gì đẹp nhất, tuyệt diệu nhất,
riêng với tôi, tôi cảm nhận Ran như một cô gái bình thường nhưng có sự
chịu đựng thiên thần và một tình yêu thiên thần. Cô ấy không quá xinh
đẹp, không quá sắc sảo, thông minh, cô ấy xuất hiện bình thường như cô
ấy có thể. Nhưng chính nét đẹp từ một tâm hồn thiên sứ đã khiến hình
tượng Ran trở nên lung linh trong mắt bao người.
Và như một lẽ hiển nhiên, tôi nằm trong số đó.
Mỗi
người có thể biểu hiện tình yêu Ran qua mỗi cách khác nhau, là một câu
nói giản đơn, một câu văn bóng bẩy hay một đoạn nhạc nức nao lòng. Riêng
tôi, tôi xin được đặt Ran dưới sự bình dị của thơ ca. Những câu thơ
vụng về từ một cô bé tập tành múa bút. Rất hi vọng sẽ nhận được những
đóng góp của mọi người. Nếu có thể, xin các bạn hãy góp thêm những vần
thơ cho vườn thơ về Ran thêm rộn ràng hương sắc!
Thân!
Bóng Hoa Đáy Nước
Có những ước mơ tưởng chừng bình dị
Có những khát khao cứ ngỡ giản đơn
Nào ngờ đâu sau vụt chốc bão đời
Nước mắt pha lê vương phần em mãi
Là khạo khờ hay là vụng dại
Trong tình yêu cùng thám tử tài ba
Bóng hoa đáy nước thường bị người quên lãng
Em mệt nhoài trong khúc yêu xa
Mỗi canh thâu dưới giậu trăng ngà
Là bóng em trên quãng đường chờ đợi
Không biết nơi anh đang tới
Chỉ vò võ chờ trong ánh bạc của hoàng hôn
Phố ngập người mà em cứ cô đơn
Đợi mãi một bóng hình thám tử
Nước mắt rơi hoài trong con tim yếu đuối
Chữ thủy chung vụt đỏ phút ban chiều
Shin ơi! Tokyo mãi vẹn lời yêu!!
- Hoa Trúc -
Tình Xa
Đứng giữa tuyết Tokyo hay đứng giữa em
Dưới cái hoang hoải của mệt nhoài câu đợi
Lạnh lẽo tình cho tim khờ chới với
Tiếc làm chi... câu hẹn hở người dưng??
Sự nghiệp của một thám tử lừng danh
Là cánh chim bằng giữa trời nghiêng gió
Liệu bước chân ai có nặng tình xứ sở?
Liệu bước chân ai có nhớ được chốn về?
Em đợi chờ người với tấc tình chung
Dù cách trở dặm ngàn dù không lời hẹn ước
Dù em không chắc ngày mai đen bạc
Có phủ ầm lên một đời hoa!!
- Hoa Trúc -
Em cười
Em cười với chính tuổi thơ em
Vì em sợ nước mắt sẽ gây điều đổ nát
Mẹ cha li thân đời con đen bạc
Cố níu lòng mà đau khổ cứ nghẹn dâng
Em lại cười với tuổi xuân
Với sự đợi chờ một dáng hình thám tử
Giả đò mạnh mẽ phút đời thường là thế
Để lệ rơi khi bóng tối gọi đêm về
Và em lại cười cho ngày mai
Cái ngày hi vọng mà em không chắc khi nào sẽ đến
Đợi chờ trong biền biệt
Cơn gió gầy lả tả phía trời đông
Người ơi! Người có hiểu không??
- Hoa Truc -
Hạt Nắng
Trong cái lạnh của Tokyo
Hạt tình Ran đong đầy từng sợi nắng
Dịu dàng em sưởi hồn người thám tử
Chử thủy chung son sắc vẹn câu thề
Hạt nắng tình dưới băng giá Tokyo
Chới với khóc khi Shin đi không lời hẹn
Chân ai bước về vùng viễn xứ
Nắng tình Ran hoang hoải phút thu choàng
Con én lượn nghiêng
Đếm sự đợi chờ qua từng năm tháng
Hạt nắng vẫn thủy chung câu đợi
Phút ban chiều cánh lá xác xơ bay
Tuyết Tokyo vẫn phủ dày
Và nắng tình Ran vẫn chứa chan hơi ấm
Đôi mắt yêu thương vẫn ngóng chờ chàng thám tử
Lệ tràn mi cho heo hắt gió lùa
Hạt nắng tình v ẫn đẹp như nắng ngày xưa...
- Hoa Trúc -