Gửi đến những ai đang khóc, đã khóc, sẽ khóc... vì một điều nào đó.... hoặc chẳng vì gì cả.....
Khóc
KHÓC
Khóc là cái gì chứ?
Là nước từ trong mắt chảy ra; rơi xuống giày, xuống đất khi bạn cúi đầu lúc khóc; chảy dài xuống má, lăn lăn lăn... chảy dài theo đường nét khuôn mặt, khi mà bạn ngủa cổ lên trời mà khóc! Chấm hết!
Thế rốt cuộc nó là cái gì, nó tượng trưng cho cái gì, biểu thị cái gì, ý nghĩa là cái gì, và... nó sinh ra để làm gì?
Không quan trọng
Nó chẳng có gì quan trọng, thật đấy!
Chẳng là gì cả....
Người ta khóc vì sợ hãi, vì hoang mang, vì đau khổ, vì tuyệt vọng, vì nhớ nhung, vì buồn tủi, vì đớn đau, vì thương xót, vì cảm xúc vỡ oà, vì khi đó, cảm xúc là không thể điều khiển...
Tôi nhớ, nhỏ bạn khóc... vì một đứa con trai.....
Tôi nhớ, Ran khóc vì chờ đợi tình yêu của chị, vì bố mẹ li thân, vì chị nhìn thấy người chết ngay trước mắt...
Tôi nhớ, Tuệ khóc, vì bị Dạ quay như dế, tuyệt vọng trong Wiliam C 3 tiếng đồng hồ vì kế hoạch chơi lại Anh Tỉnh Ngạn bằng thuốc xổ; vì Vũ vì Tuệ mà rơi xuống giếng cổ, sống chết ra sao không biết; vì Dạ bắt tay với Sun mà ném vỡ vỏ sò màu tím; vì Vũ bình an trở về...
Tôi nhớ, Thu Thu khóc vì mình quá yếu đuối....
Nhưng rồi, tất cả họ, tôi chắc chắn, một ngày nào đó..., họ sẽ khóc vì hạnh phúc.....
Lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ
Lần cuối tôi khóc là bao giờ.....
À, chỉ vì cái bảng thông báo học sinh xuất sắc, nhìn mà tức đến ói máu, bao nhiêu máu dồn lên mặt.... mất bình tĩnh... rồi khóc.... thật nực cười! Nực cười...
À, chỉ vì nghỉ một buổi học thêm Anh do bị ốm, mà cô giáo dạy tiếng Anh bảo là tôi "lộ bản chất thật" rồi thì "thi xong rồi nền không cần đi học nữa chứ gì"...... Từ chính miệng cô ấy, chính miệng người giáo viên mà tôi lúc nào cũng coi như là bà của mình..... hơ hơ hơ, trùng hợp thật, người giáo viên mình kính trọng nhất cũng là người sẵn sàng buông những lời nói khiến mình đau lòng nhất.... thật buồn cười
À, là vì một hôm nào đó, nổi hứng không muốn học bài, mà tôi liều lĩnh bỏ luôn tiết Văn học thêm, đi thẳng về nhà ngủ một giấc... Để rồi buổi chiều nghe tụi bạn... nói rằng, cô Hương có vẻ buồn.... Vài hôm sau, tôi đứng trước bàn giáo viên, một cô một trò... đứng đàm đạo..... tôi nhớ, ngày hôm đó, giọng cô rất nghẹn ngào.... cô có lẽ vẫn không tin tôi, dám bỏ tiết văn hôm đó..... xin lỗi cô..... xin lỗi.... cô.... con xin lỗi.....
À, là vì tôi đứng đọc bài văn đạt 9.5 điểm của mình viết về cô giáo cũ... nghẹn ngào.... rồi vỡ oà ra...... tóc tóc tóc..... nước mắt lăn dài trước mặt cả lớp..... ngốc thật....
.....
Tôi đã khóc bao nhiêu lần, tôi không nhớ
Tôi không nhớ bao nhiêu lần mình rơi lệ
Tôi không đếm bao nhiêu lần dụi mặt vào con gấu bông to đùng đó mà khóc...
Tôi không nhớ, không biết, không đếm.....
Và giờ đây
Tôi không cần nhớ, chẳng cần biết, cũng chẳng cần quan tâm
Hơ hơ hơ
Cười....
Cười như con ngố
Cười vào chính bản thân mình.....
Nhật Anh, Đặng Nhật Anh.......
Mày cười nữa đi
Cười chính bản thân mày này
Cười nữa đi, tiếp tục cười đi
Tiếp tục làm cái việc mày luôn làm trước mặt người khác đi....
Mày luôn cười mà, phải không....
Mày .....
Mày..... mày....
Mày làm gì mà chẳng cười, mày phát hiện ra bài mày thiếu nội dung, mày cười trừ như ngố....
Mày phát hiện ra, rằng chẳng ai quan tâm đến mày, chẳng ai chủ động bắt chuyện trước với mày, chỉ khi nào mày tự thân gọi đến, hay người kia có việc quan trọng mới thèm nhớ đến cái tên của mày... Lúc đó, mày làm gì? Mày lại cười mà.....
Từ nhỏ tới giờ, việc mày làm giỏi nhất, là mỉm cười......
Sao lại như thế? Đặng Nhật Anh, mày trả lời tao xem nào.... tại sao mày chỉ có cười vậy.....
Sao mày không khóc đi, sao mày phải kìm nén chứ.....
Hừ .....
Tao hận mày, bản thân tao....
Cười
Hơ hơ hơ hơ....
Bỗng dưng, tôi cảm thấy muốn khóc....
Muốn khóc một mình, tại một nơi nào đó đơn độc, lẻ loi....
Muốn ngồi vắt vẻo trên một cành cây cao mà khóc....
Muốn khóc mãi, khóc thật to, thật nhiều, thật là lâu....
Muốn khóc như chưa bao giờ biết khóc
Như chưa từng được khóc
Muốn khóc cho tới khi cổ họng khản đặc
Cho tới khi đầu óc quay quồng trong mê dại
Cho tới khi, mặt mũi sa sầm, ướt nhẹp toàn nước....
Cho tới khi chiếc áo đang mặc cũng ướt đẫm....
Cho tới khi nào .... tâm hồn được bình yên......
Nhật Anh à, ra khỏi nhà đi, lên cầu vượt ở ngay đường Cát Linh ấy, đến đó đi... đến đó mà khóc.........
Khóc đi....
Khóc như là ngày mai không còn có thể khóc
Khóc đến khi tuyến lệ này cạn khô
Khóc đến khi hụt hơi, thở hổn hền
Nhưng, tôi sẽ khóc tiếp
Khóc tiếp
Khóc đâu mất tiền, phải không
Khóc đâu bị thu thuế
Khóc đâu bị hạ hạnh kiểm
Khóc đâu bị trừ điểm vào bài kiểm tra
Khóc đâu bị bạn bè xa lánh
Khóc đi
Khóc là vô hại
Cứ khóc đi nhé
Nhưng
Có những thứ muốn cũng chẳng được.... xin lỗi
Tôi... không thể khóc được nữa rồi.....
Không thể....?