Những chiếc lá xơ xác bên khung cửa sổ va đập vào nhau tạo lên âm thanh lạo xạo nghe như tiếng gió lùa qua khe đá.
Nền trời độc một màu xanh thẫm ,lác đác mấy con chim nhỏ lướt qua .
Khoảng không mênh mông..
Lạnh lẽo…….
………………..
……..
Có người đã bảo rằng :Chờ đợi 1 điều kì diệu xuất hiện trong khi không hề có tia hi vọng mong manh nào thì hãy tìm cách tự giải thoát cho chính mình thay vì nghĩ đến cái điều vô nghĩa đó”
Vậy mà cô gái ngốc ấy vẫn đợi………
Và tôi không tin rằng phép màu sẽ xảy ra đâu,có điều gì mà dễ dàng được đến vậy thì có lẽ ngay cả chính tôi cũng sẽ ngồi cầu nguyện cả ngày để mong con mắt của thượng đế chiếu đến tôi.
Tất nhiên con mắt của ngài cũng chẳng dõi đến cô gái với đôi mắt tím long lanh đó
Cô gái thiên thần bé nhỏ của tôi ấy.
………………………………………………
……………………………..
………………….
…………
Cái bóng dánh mảnh mai yếu ớt ấy đang tựa bên khung cửa sổ….
Mệt mỏi……
Đôi tròng tím biếc không còn phải chiếu nét tinh anh hồn nhiên trong đó nữa.tôi chỉ còn thấy những cọng mi dài che phủ đi đôi mắt vồn khiến tôi cũng thấy vui theo mối khi nó cong cong lên như vầng trăng khuyết rạng rỡ.
………..
Thiên thần của tôi
Cô bé với tấm lòng nhân hậu đã lao mình ra khỏi những thanh sắt hoen rỉ để giữ lấy mạng sống của 1 kẻ giết người đâu rồi?
Cô bé đã giúp tôi hiểu rằng tôi cũng có một thiên thần,cũng có thể mỉm cười trước cuộc sông như bao con người khác mà bây giờ lại thiếu sức sống như một người ngã bệnh thế kia sao???
Tôi hít thở sâu
Trong miệng đột nhiên có vị dắng chát.Vội vã đưa tay lên qệt đi những giọt nước vừa vương trên mặt mình
Tôi bước nhanh vào trong căn nhà có cô bé đang ngồi uể oải ở đó.
Đẩy cửa bước vào
………
Cánh cữa nặng nề ấy mở ra trước mắt tôi một khoảng không u tối,đen đặc
Hít thở sâu một lần nữa,tôi cố gắng tìm chiếc cầu thang dẫn lên tầng trên nhờ ánh sáng lờ mờ của chiếc điện thoại trên tay
Nghe những tiếng lộp cộp của giầy cao gót gõ trên nền đá lạnh mà tôi lại cảm thấy bồn chồn ko yên,mâu thuẫn giữa việc có nên nói hay không với cô ấy.Nếu tôi bảo cô ấy hãy rời xa khỏi nơi đây …Tôi biết cô ấy sẽ rất đau lòng,và tôi quả thật rất nhẫn tâm,nhưng không nói thì đồng nghĩa với việc tôi đang khiến cho 1 con người khác phải chịu bất hạnh .Tôi bây giờ…phải làm mọi thứ vì con người bất hạnh kia
Đặt chân lên bậc nghỉ,cánh của trước mắt mở toang.Cái dáng yếu ớt vẫn dựa vào bức tường lạnh lẽo….vô hồn
Sau đó như thế nào tôi cũng chẳng còn nhớ nổi nữa…………..
Những câu nói lạnh lùng mà chính miệng tôi đã nói với cô gái mà tôi đã từng vô cùng yêu thương
Cái gật đầu lặng lẽ …………của cô ấy…………trong hơi thở gấp gáp,run rẩy
**************3 năm sau****************
Căn nhà của tôi bây giờ là 1 ngôi biệt thự nhỏ,khá khang trang và thoáng đãng.còn 1 điều nữa.
Cô gái mang tên Sera Masumi cũng đã chuyển đến ở cùng với tôi sau trận chiến đầy cam go của tổ chức và FBI
Và mọi chuyện cứ thế diễn ra trong yên bình
Cho đến 1 hôm
-cô Sharon!-giọng của Sera như reo lên với tôi rồi cười toe
Tôi cũng cười với con bé , hỏi nó có việc gì không..
-Miyano-san và Kudo–kun về nước rồi đó cô,cô có muốn đi đón họ không?-Sera nói với giọng hồ hởi
-Có lẽ...thôi…….-tôi buông một hơi thở dài mệt mỏi
-Không sao đâu cô,cô bây giờ là bạn của cô Yukiko mà ,đi đón con trai cô ấy từ sân bay về thì có gì đâu ạ.Hơn nữa mọi chuyện đã qua rồi.Đi cô nhé!-Sera tít mắt cười
tôi cũng đành miễn cưỡng gật đầu
ngồi trên chiếc taxi ,chuẩn bị ra đến sân bay,trong đầu tôi vẫn chứa bao nhiêu suy nghĩ lộn xộn
…
Coolguy,Sherry,có lẽ cuộc gặp gỡ giữa chúng ta cũng chẳng vui vẻ mấy đâu
…
Nhìn mấy đứa nhóc đang túm tụm quanh 1 đôi nam nữ trẻ trên sân bay,tôi vô thức cắn khẽ vào môi,1 cảm giác khó tả
Hai người trước mặt vui cười trò chuyện cùng tụi nhóc,tôi khẽ cười
Cả hai đều đã trưởng thành hơn rồi,không còn là shinichi-chàng thám tử học sinh ngày nào ,cũng không phải cô gái với bí danh sherry của tổ chức nữa
Và Edogawa Conan với Haibarra Ai………cũng đã chìm vào qên lãng rồi….
Tôi thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của họ khi nhìn thấy tôi
Tôi cười,vẻ chế giễu
……
-Hey,anh bạn,bao giờ thì tính tổ chức đám cười đây hả?-sera đập bốp vào vai shinichi,hỏi nhí nháu
Cậu ta cười trừ,nhìn sang shiho-tùy vào cô ấy thôi,tớ đây không có ý kiến gì.
Và tôi thấy 1nụ cười ngượng nghịu trên mặt con bé,mái tóc nâu đỏ bỗng trở nên rực rỡ đẹp lạ thường
Shinichi lại hướng ánh mắt về phía tôi,mỉm cười lịch thiệp
-Đã lâu không gặp,cô Sharon,-tôi đưa tay ra nắm lấy tay cậu theo phép lịch sự
-Chúc mừng 2 đứa,cô thấy có vẻ như cả 2 đều đang ngập tràn trong hạnh phúc ấy nhỉ?Vậy thì những gi của quá khứ hẳn cũng chẳng khiến cả 2 ưu phền nữa rôi.
Shinichi vẫn giữ trên môi nụ cười nửa miệng
-cảm ơn lời chúc của cô,bọn cháu chắc chắn sẽ hạnh phúc .Cô có thấy phiến không nếu như cháu mời cô đến dự bữa tiệc mừng cháu và Shiho trở về vào tối nay.
-Rất hân hạnh
….
Và cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi sau 3 năm chỉ dừng lại ở đó.Ngoài ra Shiho,con bé không nói với tôi 1 lời nào mà chỉ thỉnh thoảng nó vài câu với Shinichi.Gương mặt hạnh phúc,nụ cười rạng rỡ,mái tóc nâu đỏ phát ra thứ ánh sang lộng lấy như màu hoàng hôn.
*****************
End chap 1